Cho trẻ con uống thuốc
Có những kỷ niệm về mẹ tôi trong cách dỗ dành con, cho dù thời gian lùi xa đến mấy tôi vẫn nhớ như in. Mẹ tôi là người “nổi tiếng” trong gia đình về khéo dỗ trẻ con.
Cứ với giọng nhỏ nhẹ, thủ thỉ, vận dụng cả ca dao, tục ngữ, thơ ca, hò vè mà bà giúp con trẻ tự nguyện, tự giác làm theo ý người lớn răm rắp. Chỉ riêng chuyện cho trẻ con uống thuốc đã thấy rằng, trong nhà không ai bằng mẹ. Em trai tôi ốm, mối khi bắt uống thuốc là khóc lăn ra. Mẹ tôi khẽ khàng hỏi:
- Con là con trai hay con gái? Là con gái à?
Cu cậu bật ngồi dậy:
- Con trai chứ!
- Nhưng con trai là luôn dũng cảm. Con có nhát không? - Mẹ hỏi
- Không ạ!
- Vậy con uống thuốc cho mọi người xem con trai mẹ dũng cảm như thế nào nào!
Cu cậu cầm luôn viên thuốc cho vaog mồm nuốt chưa cần đến chiêu nước.
Một lần khác, em gái họ tôi mới 3 tuổi và nổi tiếng đanh đá bị cậu mợ tôi giữ chân, giữ tay, thậm chí bóp cả mũi để cho thuốc vào mồm bắt uống. Cô bé dãy đạp, khóc chu chéo và chửi bậy, quyết không chịu uống thuốc. Mẹ tôi lại gần dỗ dành:
- Thôi cháu ra với bác nào, bác thương bác thương…
Cô bè nhào vào lòng mẹ tôi. Mẹ tôi bèn đọc thơ:
"Bác đọc cho cháu bài thơ anh La Văn Cầu nhé:
Anh Cầu ra trận
Bị bắn què tay
Anh chặt phăng ngay
Xông lên ổ súng
Mìn anh nổ chúng
Giữa lỗ châu mai
Giặc chết sõng soài
Cả đồn bị hạ
Anh Cầu giỏi quá
Được Bác Hồ khen
Lại được nêu tên
Anh hùng quân đội.
Đấy anh Cầu dũng cảm như thế, cháu thấy chưa, uống thuốc có là gì, cháu của bác anh hùng lắm, uống cho mọi người xem…"
Thế là cô bé ngồi dậy cho cả viên thuốc vào mồm, uống ực…
Thanh Thủy