Họa lại bài thơ "Cho em xin nghỉ phép một ngày" của Phạm Thị Việt Hương
Viết đơn xin nghỉ phép mà nức nở, đau thương tuyệt vọng như lời nói chia ly. Vì sao lại để phụ nữ phải khổ sở thế? Cũng là phận đàn bà với nhau, mới càng thấy cảm thông, thương xót. Để chắt chiu vun vén cho tổ ấm của mình, người phụ nữ Việt Nam đã phải hy sinh, cống hiến quá nhiều. Chưa thấy người đàn ông nào lên tiếng cho vợ nghỉ phép. Nhưng đã có nhiều phụ nữ đồng cảm sẻ chia.
Xin lỗi em! Hãy nghỉ rồi đứng dậy!
Cứ để chồng, con ăn quán một ngày
Cứ để bát đũa trong bồn, áo quần chưa giặt
Đàn ông mà, kể chi chuyện nhỏ nhặt
Để mai này, em nụ cười lại thắm tươi.
Em hãy diện cho mình những chiếc đầm xinh,
Uốn mái tóc loăn xoăn, tô lên làn môi đỏ
Chọn cho mình đôi giày cao gót nhỏ,
Đến với quán cà phê, trà sữa với lũ bạn đi em.
Chiều xuống rồi em đừng vội về nghe
Tự cho phép mình hôm nay lười lẫm.
Đếm giọt cà phê tí tách rơi tới khi đêm sâu thẳm
Nhấc điện thoại lên "Anh đến đón em về".
Em thử một lần nũng nịu gọi "Anh ơi!
Lấy cho em bộ áo quần trong tủ
Tay khó với, anh kỳ lưng cho em nhé
Giống như ngày xưa... lúc mình còn trẻ
Anh vẫn thường chăm chút trước sau"
Điều chị em.mình mong ước có nhiều đâu
Nhưng cho đi rất nhiều mà quên nhận lại
Đến một ngày nhận ra mình mệt mỏi
Mà ai kia lại... làm thế cho người
THÌ phụ nữ ơi chẳng vội gắng làm chi
Chẳng ai trao tấm bằng liệt sĩ
Hay Tổ quốc ghi công những người bất đắc dĩ
làm anh hùng nơi bếp núc khói sương.
Từng thấy các anh đem tiền bạc, công danh
Quỳ dưới chân những chị em "hư hỏng"
Bởi họ biết làm những gì họ thích
Biết đòi hỏi, biết làm nũng, biết yêu bản thân mình.
Ở đời này chẳng có người đàn ông hoàn hảo
Hoàn hảo một mình... cô đơn lắm phụ nữ ơi!
HN