Khi mẹ chồng tuyên bố cho cô dâu 2 tỷ ngay tại hội hôn
Tiệc cưới được tổ chức tại một nhà hàng rất VIP của Thủ đô. Bà con 2 họ, bạn hữu, đồng nghiệp rất đông. Tiếng cười nói, ly tách chạm nhau tưng bừng. Bỗng mọi người im phắc khi nghe trên sân khấu, mẹ chồng tuyên bố: “Vợ chồng tôi công bố tặng cô dâu 2 tỷ!”.
Sau tích tắc lặng đi vì kinh ngạc, các quan khách bắt đầu ồn ào hỏi nhau: “Sao? Mẹ chồng tặng 2 tỷ à? Tôi có nghe nhầm không? Đúng à? Nhà chồng giàu thế cơ á? Kể cả giàu đến đâu thì cứ cho con dâu làm hồi môn, chả nên tuyên bố với thiên hạ thế! Nhưng nhà chồng tốt, có điều kiện mà sống thoáng thế thì cũng cho người ta khoe mẽ chút chứ!”... Người hỏi, người trả lời, người bình luận, khen chê đủ kiểu, náo loạn cả hôn trường, ai cũng dừng đũa, dừng ly, tò mò dõi lên sân khấu, xem nhà trai tuyên bố thế thì nhà gái có tuyên bố gì không? Tôi là bạn thân của mẹ cô dâu nên biết rõ vợ chồng chị Lê, nhà gái công chức “thường thường bậc trung” thì chắc chả có tài sản gì kiểu tiền tỷ mà cho con như thế. Bố mẹ cô dâu tuy học nước ngoài về, nhưng thời xưa đi du học là do học giỏi, thi đỗ điểm cao mà được đi học (tất nhiên trừ những người được ưu tiên vì gia đình chính sách gì đó), nên anh chị chỉ có cho 2 con tài sản vô giá đó là trí tuệ và tạo điều kiện hết mức cho con theo học lên cao một cách tốt nhất mà thôi. Nay đứng trên sân khấu hội hôn, trước sự tuyên bố mạnh mẽ “cho cô dâu 2 tỷ” của bà thông gia, bố mẹ cô dâu hơi lúng túng, nhưng rất nhanh, bố cô dâu lên tiếng phá vỡ sự tò mò chờ đợi của quan khách về “tuyên bố của phía nhà gái”:
-Kính thưa các cụ, thưa bà con 2 họ, thưa toàn thể các vị khách quý đã đến dự tiệc thành hôn của 2 con chúng tôi. Tôi xin thay mặt gia đình và con gái rất cảm kích trước món quà nhà trai tặng cho. Chúng tôi mong sao 2 con chung sống hạnh phúc, con gái từ nay về làm dâu sẽ yêu thương bố mẹ chồng như bố mẹ đẻ, coi gia đình chồng như gia đình ruột thịt của con. Vợ chồng chúng tôi không có gì nhiều, có chút quà là đồ trang sức thì xin phép hội hôn, mẹ cháu đã trao cho con trong lễ đón dâu tại gia đình rồi. Chân thành cảm ơn các vị khách quý đã đến chia vui với 2 họ chúng tôi!
Bữa tiệc trở nên ồn ào náo loạn vì khách vừa ăn vừa bàn tán. Chưa thấy có đám cưới nào, kể cả các đám đại gia rước dâu bằng dàn xe sang tiền tấn, hay rước dâu bằng dàn xe trâu, hay thuê dàn ca sĩ giá cao, gồm cả ca sĩ hải ngoại về hát cho đám cưới rình rang mấy ngày liền, thì cũng chưa thấy mẹ chồng nào tuyên bố cho cô dâu số tiền khủng như vậy. Đa số lời bàn thì khen nhà chồng giàu, sống thoáng và cô dâu tốt số. Nhưng cũng có lời chê khe khẽ là “Giàu thì cũng không nên khoe mẽ thế. Cho con thì cứ im lặng mà cho. Ối nhà mua tặng con cái từ trước ngày cưới hẳn một ngôi nhà, một căn chung cư, cũng là nhiều tỷ, nhưng có ai khoe ra trước thiên hạ đâu”. Mọi người bàn tán, còn tôi chợt thấy lo lo, liệu nhà chồng giàu và thoáng hay có màn diễn gì đằng sau?
Hình ảnh minh họa |
Tôi lo là bởi tôi hiểu rõ cá tính của cô dâu, tôi biết cô bé từ khi 2 tuổi. Bố mẹ học ĐH ở Liên-xô xưa, trong họ thấm đẫm tình yêu đất nước xô-viết vĩ đại. Họ yêu nhau và về Hà Nội cưới nhau, sinh con gái đầu lòng đặt tên Bạch Dương, con trai sau là Tùng Dương. Anh chị dồn hết yêu thương cho 2 con, chăm chút các con học hành. Bạch Dương học siêu giỏi, cô thi đỗ gần như thủ khoa ĐH Ngoại thương, tốt nghiệp loại giỏi, cô học lên Cao học. Cô còn giỏi mấy ngoại ngữ. Chưa bảo vệ Thạc sĩ mà cô đã được một Bộ chọn về làm ở phòng trợ lý cho lãnh đạo Bộ. Bố mẹ rất tự hào về con gái, nhưng cũng lo lo bởi cô mải học chả thấy yêu đương gì. Thế rồi năm nay 30 tuổi, cô đồng ý kết hôn với cậu giai hơn cô 5 tuổi. Tuy cậu chỉ học ĐH trường thường thường (dân lập), nhưng ra trường đi làm cũng 10 năm rồi, bố mẹ cậu hôm đến xin cưới cũng có vẻ xởi lởi, tuy bà mẹ thì... hơi lắm lời và khoe mẽ, vàng đeo khắp nơi (đeo kín các ngón tay, cổ tay, và trên cổ thì đeo cả cái xích vàng to đùng nặng trĩu). Nhưng con gái mình tuổi chững rồi, kén cá chọn canh sao được nữa...
Ngày hôm sau lễ cưới, tôi điện thoại hỏi chị Lê xem các con có đi trăng mật đâu không? Và tò mò về khoản tiền 2 tỷ hôm cưới mẹ chồng tặng thì có đưa tiền mặt hay không? Bất ngờ chị Lê cười lớn:
-Úi trời! Em ơi đến là khổ. Bà ý tuyên bố thế khiến cho nhà chị mấy hôm nay tha hồ trả lời điện thoại. Bà ý nói cho 2 tỷ là cho một cái hợp đồng bảo hiểm nhân thọ mang tên cái Bạch Dương, mệnh giá bảo vệ là 2 tỷ. Bà ý là đại lý bảo hiểm nhân thọ, mẹ chồng trả cho phí nộp năm đầu tiên đâu hơn 10 triệu, còn thì sau này con phải tự nộp phí hàng năm. Chứ có phải tiền mặt gì đâu.
Tôi kinh ngạc kêu lên:
-Ối chị ơi, cẩn thận kẻo “Ba voi không được bát nước xáo”.
-Chị Lê cười khẽ:
-Ừ chị cũng nhắc con phải nhường nhịn nhà chồng, mẹ chồng không phải như mẹ đẻ mà đơn giản được. Mẹ chồng cho thì gì cũng là quý, con phải trân trọng. Với lại đó là nghề của bà ý, con chịu khó ủng hộ chút là được.
Bẵng đi độ hai năm, chị Lê buồn bã gọi điện cho tôi, thông báo con gái quyết định ly hôn vì không thể sống nổi với bà mẹ chồng tai quái. Chị khuyên con cố gắng hòa hợp, sinh lấy đứa con rồi vợ chồng xin ra ở riêng, nhưng con gái khóc rằng “Con đã cố chịu đựng rất nhiều vì không muốn bố mẹ buồn phiền vì con. Nhưng con hết sức chịu đựng rồi, không thể cố hơn nữa. Trừ khi con chết. Nên con nói với bố mẹ, thông cảm cho con ly hôn. May là con chưa có con, chứ nếu có thì thêm phức tạp”. Cháu cô nói thế xong làm thủ tục ly hôn rất nhanh và thuê nhà ở riêng dù anh chị mong con về lại nhà bố mẹ. Nhà mình vui buồn có nhau, nhưng con nói “Con trưởng thành rồi, không muốn làm phiền bố mẹ. Con sẽ thường xuyên về thăm bố mẹ hơn và sẽ không bao giờ làm bố mẹ phải buồn nữa”.
Sau đó ít lâu, tôi bất ngờ gặp Bạch Dương trong một cuộc hội thảo thương mại quốc tế. Giờ giải lao, tôi hỏi thăm, Dương kể cho tôi “Chỉ hơn 1 năm làm dâu mà cháu đã trưởng thành đến mức trở thành một... phụ nữ già trước tuổi. Trước cháu hồn nhiên vui vẻ, chỉ biết cắm đầu học, gia đình bố mẹ chị em cháu hết lòng yêu thương nhau. Khi về nhà chồng, cháu dần thấy một cuộc sống giả tạo, bằng mặt mà không bằng lòng. Tất cả mọi người trong gia đình chồng, đều phải nín nhịn bà mẹ chồng tai quái. Đặc biệt là bố chồng, là người có trình độ học vấn, có chút chức quyền, thế mà vợ mắng lại im re”...
Dương nghĩ, chồng và các con bà phải chịu đựng bà, chứ Dương sao cũng khổ vì bà? Dương là một cô gái trẻ, học cao, có nghề nghiệp tốt, thu nhập tốt, cô sống biết điều, theo truyền thống nhà ngoại rất biết yêu thương mọi người. Cô đi các nước nhiều như đi chợ, mỗi lần đi về cô đều mua quà của nước ngoài tặng cả nhà chồng. Dương giỏi nên cô làm thêm nhiều đề tài về kinh tế đối ngoại cho các trường ĐH phối hợp với nước ngoài, nên thu nhập cũng khá. Nhưng mẹ chồng thì không biết bao nhiêu mới đủ. Bà dò xét xem lương bổng con dâu bao nhiêu 1 tháng, ngày càng đòi cô đóng góp thêm tiền ăn và sinh hoạt phí của 2 vợ chồng, vì chồng Dương lương thấp nên cô đóng góp là chính. Thu tiền ăn của các con nhiều, nhưng bữa ăn nào ở nhà chồng cũng lèo tèo chả có gì mà gắp. Ban đầu Dương lặng lẽ mua thêm thức ăn, và tế nhị nên cô viện cớ, kiểu “Hôm nay con may mắn có lộc nên chiêu đãi cả nhà”. Nhưng cứ như thế mãi thành ra cô giống như người đi chợ chính chứ không phải mẹ chồng tay hòm chìa khóa. Lúc nào bà cũng thích khoe khoang là lắm tiền nhiều của, nhưng bà thường xuyên vay tiền con dâu những khoản không nhỏ mà không bao giờ trả. Chờ mãi không thấy bà trả, có lần Dương hỏi thì bà ráo hoảnh bảo “Mẹ chưa có tiền! Con nhiều tiền thì biếu mẹ chồng cũng được, sao còn đòi?”. Dương ức chế, bàn với chồng xin ra ở riêng, nhưng chồng không dám vì bà mẹ tru tréo nhất định không cho ra. Bà tuyên bố ra ở riêng thì tài sản nhà cửa bà sẽ không cho tý gì luôn. Dương động viên chồng cứ ra riêng rồi chúng mình chung lưng kiếm tiền, nhà cũng có thể tự mua, thiếu thì em vay bên ngoại, nhưng chồng lại hèn không dám tự lập.
Sống trong gia đình như vậy quá ức chế. Ban đầu cô không hiểu vì sao đến bố chồng cũng phải chịu lụy bà, sau đó có một lần đi làm về, Dương nghe bà đang mắng ông xa xả rằng “Ông chui váy con nọ mụ kia. Ông mà còn ra vẻ coi thường con mụ vợ ít học này nữa thì tôi đến nói toang cho cả cơ quan ông biết, nhé!”... Thấy con dâu về, ông có vẻ ngượng bỏ đi về phòng, nhưng bà thì vẫn ca tiếp “bài ca mắng chửi chồng”. Dương bắt đầu hiểu vì bố chồng phạm lỗi bị vợ bắt thóp nên bao năm nay ông cứ phải cay đắng chịu đựng sự tai quái của bà. Hễ ông dám nói lại thì bà dọa đến cơ quan cho ông toang, nên ông phải nhịn nhục.
Chứng kiến một gia đình không ai đáng trọng như vậy, đó là giọt nước tràn ly, làm tràn sự chịu đựng của cô. Cô chợt hiểu, cô không thể tiếp tục sống chung với những người như vậy. Nếu tiếp tục cuộc sống này thì nó không chỉ là địa ngục với cô mà cô sẽ có lỗi với các con nếu cô sinh ra chúng trong gia đình này. Vì vậy Dương quyết định ly hôn ngay lập tức.
Trần Thái Hòa