Một đêm mất ngủ lo lắng vì... covid ập vào nhà!
Cả nhà đang ăn tối vui vẻ, chuyện nở như ngô rang, bỗng điện thoại từ trợ lý của chồng tôi gọi đến, hốt hoảng: “Cô ơi, covid ập vào nhà mình rồi! Cô cẩn thận ạ!”.
Nghe như sét đánh bên tai. Qua cậu trợ lý của chồng trần thuật thì ông C thủ trưởng đơn vị cấp Cục cùng Bộ với chồng tôi, đi công tác Đà Nẵng vừa trở về Hà Nội vào dịp cuối tháng 7. Do lúc đó covid đã bùng phát, nên ông này sợ không dám đi máy bay mà điều xe ô tô tại văn phòng Đà Nẵng của đơn vị chở ra. Không ngờ cậu lái xe người trong đó lại bị dính covid từ vợ mà không biết. Ông C về đến Hà Nội là bập ngay vào với bao cuộc họp hành của đơn vị, đặc biệt là cuộc họp lớn cấp Bộ, rồi đại hội.
Tất cả các cuộc họp lớn và đại hội thì chồng tôi (là thủ trưởng đơn vị ngang cấp với ông C) cũng tham dự và tất nhiên là gặp ông C thì anh em thân thiết nên tay bắt mặt mừng. Chiều 5/8 cậu lái xe nhập viện vì covid, thế là cả cơ quan tá hỏa. Hàng mấy trăm cán bộ xôn xao. Ai gặp trực tiếp cậu lái xe F0 thì đều cùng với thủ trưởng C ôm nỗi lo F1 lên F0 là nguy cơ cao. Ai tiếp xúc với ông C và những người tiếp xúc cậu lái xe thì thành F2 nguy cơ lên F1, F0 như chơi, trong đó có chồng tôi.
Câu chuyện ngắn gọn súc tích chỉ có vài phút vậy, mà cả nhà tôi dừng bữa cơm, không ai ăn nổi nữa. Chuyện gì sẽ xảy ra? Chuyện gì đáng lo ngại? Trước đây ít phút, nhà tôi cũng như hầu hết mọi nhà, đều nói về covid, đều lắng tai nghe mọi thông tin về covid, tuy có lo lắng nhưng rất bình tĩnh, khách quan, thậm chí hơi “chai lỳ” một chút vì sau dịp covid giai đoạn 1 hồi đầu năm, ai cũng chuyển từ lo lắng, bất an, sang tự tin, bình tĩnh do covid ở nước ta đã bị ngành y tế cùng toàn dân ngăn chặn thành công.
Vì vậy khi covid bùng phát giai đoạn 2 vào cuối tháng 7, bắt đầu từ tâm dịch Đà Nẵng, tràn ra các tỉnh, trong đó có Hà Nội, cũng có gây lo lắng khi biết có đến hơn 80.000 người dân Thủ đô đi du lịch hay công cán từ Đà Nẵng trở về, nhưng lẻ tẻ 1 vài người dương tính ở một vài phường thì lập tức được y tế phong tỏa dập dịch ngay, nên chúng tôi cũng như nhiều người dân khác vẫn thấy yên tâm về một TP Hà Nội bình yên. Thậm chí có người còn chủ quan, nhất là đám thanh niên, không tuân thủ việc đeo khẩu trang ra đường, vẫn tụ tập ăn uống quán hàng, trà lá vỉa hè. Nghĩa là họ vẫn nghĩ covid này nó nguy hiểm ở đâu bên Tàu, bên Tây, hoặc là chuyện của tỉnh khác, chưa có gì phải lo lắng cả.
Cả nhà tôi tuy nghiêm túc thực hiện mọi khuyến cáo: hạn chế ra đường, hạn chế tiếp xúc, luôn đeo khẩu trang khi ra ngoài, luôn rửa tay, sát khuẩn... Nhưng tai họa từ... đồng nghiệp rơi xuống, thì biết đằng nào mà lần! Tôi thấy lo lắng bất an vô cùng vì nhà vốn đang có “nhiều đối tượng yếm thế”, người già thì yếu, có bệnh nền, con trẻ thì đang chuẩn bị vài ba ngày nữa bước vào kỳ thi tốt nghiệp phổ thông. Chồng tôi tuy khẳng định “Anh nghiêm túc đeo khẩu trang cả khi ngồi trên xe ô tô”, nhưng vẫn ái ngại cái vụ F2 của mình:
- Thôi để cho cả nhà phòng tránh được covid thì từ mai anh ngủ lại... cơ quan. Xét nghiệm xem thế nào rồi tính.
Tôi e ngại:
- Anh ngủ lại cơ quan thế nào được?
Anh búc điện thoại gọi cho ông C và các đồng nghiệp cục bạn, hỏi xem tình hình của họ thế nào, mọi người nhao nhao “Cả cơ quan đang chờ xét nghiệm. 3h sáng nay sẽ có kết quả ạ. Ai cũng đang lo lắng cả, sếp ạ”. Cậu trợ lý lại gọi điện thoại cho tôi: “Cô ạ, nhà cháu có mẹ già đã 75 tuổi, cũng nhiều bệnh nền. Cháu lại làm cùng phòng với con gái cô Liễu-trưởng phòng hành chính của ông C. Bạn này lây từ cô Liễu thì cháu nguy cơ lây qua bạn ý. Cháu lo lắm, cháu có nguy cơ lây lan cho mẹ. Nhà cháu chỉ có một mẹ một con. Rối hết cả ruột cô ạ”.
Cứ thế cả nhà tôi náo loạn, mỗi người đều có mối lo lắng. Tôi và chồng bàn nhau, từ mai cấm ra ngoài ăn phở, sẽ nấu ăn sáng tại nhà rồi đi làm cho an toàn, đến văn phòng phải đeo khẩu trang và yêu cầu cán bộ vào phòng mình cũng phải đeo khẩu trang, phải mua thêm cồn rửa tay để cả trên ô tô, trong phòng làm việc. Tôi lấy một tập khẩu trang y tế mới mua, đưa cho chồng “Anh đem theo lên văn phòng, nếu cán bộ nào vào phòng mà không đeo khẩu trang thì anh phát cho họ, an toàn cho cả 2 phía”.
Cứ thế, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, một kiểu lo lắng. TV lại vừa thông báo trong bản tin tối về số người ở nhiều nước vẫn thiệt mạng vì covid, bất chấp là nước đó giàu hay nghèo. Rồi các báo điện tử đua nhau nhảy vào điện thoại thông minh của 2 vợ chồng cập nhật tin covid trên toàn cầu, có những quốc gia số người nhiễm covid lên đến 1/3 dân số (gần 10.000 người / tổng dân số khoảng 30.000), thật quá kinh khủng! Rồi lại tin của Ủy ban phòng chống dịch: Bản tin số... tìm hành khách đi trên chuyến bay Đà Nẵng-Hà Nội, mang số hiệu, ngày giờ... cần đến ngay cơ sở y tế, cần khai báo ngay y tế... Tôi lẩm bẩm: “Sao cái việc đơn giản như vậy vì sức khỏe, vì sự sống của chính bản thân và của cả gia đình người ta mà người ta không tự giác nhỉ? Vẫn phải bắt các cơ quan có trách nhiệm bỏ bao công sức đi tìm?”.
Cài Bluezone vào điện thoại, nữ PV tại tâm dịch Đà Nẵng quay thử thì hốt hoảng vì cô vừa tiếp xúc gần với F1 khi tác nghiệp. |
Đang “căng như dây đàn thế” thì cháu gái là phóng viên báo TW vào Đà Nẵng để cập nhật đưa tin từ “tâm dịch” lại nhắn tin hốt hoảng: “Bác ơi, nhóm PV các báo trong này có 3 bạn dương tính rồi. Cháu vừa quay thử Bluezone thì cháu có “tiếp xúc gần” 1 PV F1, cháu có sao không? Hu hu...”. Thật là quá căng thẳng. “Ừ, cháu cứ bình tĩnh, nếu cần thì xin xét nghiệm. Từ nay đi tác nghiệp phải thận trọng hơn, ngoài đeo khẩu trang, rửa tay, sát khuẩn, thì phải đeo thêm cái mũ nhựa che mặt khi phỏng vấn, sau khi ra ngoài về thì phải thay giặt ngay bộ quần áo, không để phát tán vi khuẩn/ vi rút”. Tôi đang trao đổi với cháu PV như vậy, thì chồng tôi bất ngờ lên tiếng:
- Kể cũng lạ cho cái ông C, từ tâm dịch trở về như thế thì ông ta cũng phải tự biết cách ly cho mọi người nhờ chứ? Nghe nói cái vi rút đời mới này không chỉ cách ly 14 ngày như loại covid đời cũ hồi đầu năm, mà nó ủ bệnh 20-24 ngày mới phát, nên phải cách ly 24 ngày! Ông C biết chuẩn bị đại hội, chuẩn bị hội nghị lớn toàn quốc, thế mà ông đi vào vùng tâm dịch về cứ như không, ông vẫn đến dự tất tần tật các hội nghị, vẫn thoải mái bắt tay bắt chân mọi người, cũng chả nghĩ gì rằng mình đang nguy cơ cao, mình có thể gây nguy hiểm cho biết bao người. Chỉ cần lây lan ra một số cán bộ, sẽ lan rộng ra các cán bộ khác, rồi lại lây về cho các gia đình. Thật là nguy hiểm khôn lường!
Lại điện thoại của cậu trợ lý: “Cô ơi, nghe nói Hà Nội đợt này xét nghiệm quá lớn do dân đi Đà Nẵng về nhiều, nên có thể thiếu bộ kít. Sáng mai nếu chú đi xét nghiệm mà không có kít thì cô nói chú gọi cho bác sỹ A, chị ấy sẽ điều động nơi khác đến cho chú ạ”. Ôi, lại thêm một nỗi lo khác. Nỗi lo chồng chất nỗi lo. Quả thật nếu ào ào F0, F1 ở Hà Nội thì có khi không chỉ thiếu bộ kít xét nghiệm mà đến máy thở phục vụ bệnh nhân covid cũng chỉ có 300 cái, mà không có máy thở thì đồng nghĩa với không được điều trị, hay đồng nghĩa với đi gặp vị thần cầm lưỡi hái?
Cứ thế, vợ chồng tôi trao qua đổi lại, nhưng cũng cố nén nỗi lo trồi trụt trong lòng. Không ai bảo ai, nhưng cả 2 đều không ngủ, nằm chờ 3h sáng. Tạch! Cái tin nhắn điện thoại vang lên, chồng tôi vớ vội, mở ra:
- Ôi may quá! Tất cả âm tính rồi em nhé!
Chúng tôi như vỡ òa niềm vui. Mừng cho mấy trăm cán bộ nhân viên đơn vị bạn, và cũng là mừng cho chính nhà mình, đơn vị mình! Tôi vội búc điện thoại nhắn cho cậu trợ lý: “Cháu ơi, may quá, âm tính tất cả rồi nhé!”.
Một đêm thức trắng để lo một nỗi lo thực sự khủng khiếp, từng giây từng phút gặm nhấm ta. Đúng như người Tàu nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Tôi mong sao tất cả mọi người, là dân hay cán bộ công chức, đã từng đến những vùng có dịch hãy tự giác khai báo y tế, tự giác cách ly; và mọi người dân trong thời điểm dịch bệnh này, xin hãy ở nhà cho an toàn, xin tạm hoãn các chuyến du lịch hay công cán lại. “Ở nhà là yêu nước” và cũng là “yêu nhà”! Vì bất cứ ai cũng không muốn covid cướp đi quá nhanh mạng sống của người thân yêu trong gia đình bạn!
Trần Thái Hòa