"Săn" vợ con quan
Vừa tổ chức “thôi nôi” sinh nhật 1 tuổi cu Khoai con trai đầu lòng, quan khách của cơ quan (mà ông ngoại cu Khoai là thủ trưởng) và họ mạc xa gần đông vui kéo nhau đến khách sạn 5 sao dự tiệc, khiến cho bà mẹ trẻ Hồng Hà hết sức vui mừng. Cô thấy cuộc đời mình muôn phần hạnh phúc khi ai cũng khen “Cu Khoai đẹp giai giống bố Cao như lột”. Còn Cao thì tíu tít bên vợ con, chào đón quan khách hồ hởi, mãn nguyện hiện rõ ra mặt...
Tối đó sau khi tiệc tàn, trở về nhà thì Cao đã say ngất ngây, nằm vật ra ngáy o o. Hồng Hà đặt con ngủ xong, tự thưởng cho mình cảm giác vui sướng bóc những món quà tặng mà mọi người chúc mừng con trai yêu quý của vợ chồng cô và là cháu đầu lòng đã đưa bố mẹ Hà lên chức ông bà ngoại, cũng là cháu đích tôn của họ nội nhà Cao. Ngoài các loại phong bì dày mỏng tùy theo quan hệ, ân huệ mà bố mẹ cô đã giúp đỡ mọi người, thì có rất nhiều món quà đắt tiền, có cả 1 tấm phiếu đặt hẳn 1 cái xe ô tô dành cho trẻ con tự lái, chỉ cần Hà gọi điện thoại là cửa hàng ship đến, có lẽ cũng cả chục triệu đồng! Thế rồi khi Hà bóc một cái hộp quà nhỏ xinh, dán nơ rất đẹp nhưng lại nhẹ bỗng, tò mò xem bên trong có món đồ gì, cô bất ngờ vì bên trong chỉ có 1 mảnh giấy gập tư. Hà mở tờ giấy ra, bên trong viết vẻn vẹn một dòng: “Mình là “người cũ” của Cao. Nếu bạn mong muốn biết chồng bạn là ai thì hãy điện thoại cho mình (số đt...). Mong bạn thực sự hạnh phúc!”. Đọc xong, Hà ngẩn người. Nét chữ đẹp, rắn rỏi, câu chữ lịch sự, khôn ngoan của một “tình địch” có học thức. Hà hơi hoang mang.
Cao chưa bao giờ nói cho cô biết về người này, khi tìm hiểu Hà, anh khẳng định cô là mối tình đầu. Hà không tin, vì một người điển trai, ăn nói khôn khéo như Cao mà 30 tuổi chưa từng bỏ rơi vài mối tình thì chả ai tin. Theo như Cao nói thì anh bị “sét đánh” khi gặp Hà, cô tiểu thư con nhà quyền quý, xinh đẹp, học hành thành đạt, nhưng lại dễ gần, không hề kiêu căng tự phụ như các tiểu thư khuê các khác. Hôm Cao “bị sét đánh” là ngày Thành Đoàn tổ chức Đại hội biểu dương 1.000 đảng viên trẻ tiêu biểu khắp các cơ quan, ban ngành, doanh nghiệp của thành phố. Hà là đảng viên trẻ tiêu biểu trong Đại hội. Nhưng thật bất ngờ khi MC dẫn chương trình khi giới thiệu có câu: “Trong 1.000 đại biểu trẻ tiêu biểu hôm nay về dự Đại hội biểu dương đảng viên trẻ thì chúng ta hân hạnh đón chào 999 đảng viên trẻ ưu tú và 1 đoàn viên đang là đối tượng đảng”... Hà cũng như mọi người vừa vỗ tay nhiệt liệt vừa ngó nghiêng hỏi người bên cạnh: “Sao lại có 1 người không phải đảng viên mà lại được dự biểu dương đảng viên tiêu biểu nhỉ?”. Hỏi nhau thế nhưng... chỉ để hỏi, chả có ai trả lời. Thế rồi trong giờ giải lao, Cao chủ động làm quen với Hà. Nhìn người thanh niên cao ráo, điển trai, ăn mặc cực chuẩn body khiến Hà cũng có cảm tình. Anh tự giới thiệu là Phó Bí thư Đoàn một doanh nghiệp lớn, và điều anh muốn “bật mí” với “người đẹp, thông minh nhất Đại hội hôm nay” (lời anh tôn vinh Hà) rằng anh chính là nhân vật số 1-duy nhất chưa đảng viên mà được đi dự Đại hội này! Và bí mật này anh chỉ bật mí với Hà, mong Hà giữ bí mật hộ anh, coi như món quà làm quen. Hà thấy anh này cũng... ngồ ngộ. Không biết là tồ tệch hay cao thủ nữa. Nhưng anh làm quen thì Hà cũng cho anh số điện thoại. Thế rồi, sau một vài lần nhắn tin rồi một 2 lần mời Hà đi uống cafe thì Cao bộc bạch rằng “anh đã bị sét đánh gục khi vừa nhìn thấy em”. Một cô tiểu thư con nhà lành, từ bé chỉ cắm đầu đi học, ra trường lại có việc làm ngon lành ngay mà không phải vất vả bon chen gì, Hà không từng trải, nên cô nhanh chóng bị “lời hay ý đẹp, mật rót lỗ tai” của Cao cuốn vào tình yêu của anh. Và rồi đám cưới nhanh chóng tiến hành. Cuộc sống ngọt ngào trôi đi, Hà không hiểu “người cũ” của chồng mình muốn nói gì? Nếu nói xấu chồng mình theo cái trò xấu chơi “không ăn được đạp đổ” thì cô sẽ bảo vệ Cao đến cùng. Được, thế thì mai cô thử gọi xem đối thủ thế nào...
|
Sáng hôm sau, Hà đến cơ quan một lát rồi gọi điện vào số máy của “kẻ phá hoại”. Điện thoại tút mãi, tưởng không ai nghe, Hà đang định dập máy, thì đầu bên kia alo. Nghe giọng nữ cũng nhẹ nhàng. Hà xưng danh và hỏi có phải chị cho số điện này và muốn nói gì đó với tôi? Đối thủ xưng tên là Hạnh, và đề nghị Hà chọn một quán cafe ở khoảng giữa, để 2 người từ 2 nơi cùng đến gặp nhau. Câu chuyện Hạnh kể trong nước mắt đã khiến Hà đi từ ngạc nhiên đến kinh ngạc...
2 năm trước, Hạnh nhận lời tỏ tình rất hoa mĩ của anh chàng điển giai. Hạnh cũng rất xinh, là con gái của một giám đốc giàu có, nhưng cô cũng chỉ mải lo học hành, không hề biết đến ăn chơi như đám bạn con nhà giàu khác. Tốt nghiệp ĐH, Hạnh về ngay cơ quan có thủ trưởng là bạn học cũ của bố. Cuộc sống của cô đơn giản, trôi chảy vì mọi việc đã được bố hỗ trợ nên có thể nói cô chả vấp váp hay phải lo nghĩ gì. Khi được anh thổ lộ “bị trúng tiếng sét ái tình” của Hạnh, cô còn thấy buồn cười. Ban đầu Hạnh cũng không nghĩ cô sẽ yêu cái anh chàng dẻo mỏ này. Nhưng rồi anh ta săn đón nhiệt tình, lời mật ngọt cứ rót mãi khiến cô cũng thích nghe, kèm theo là những món quà tặng rất đúng lúc và tinh tế (mặc dù không phải đắt tiền), thế là anh ta đã “xô đổ hoa hậu cơ quan”. Đang khi tình yêu nồng nàn, anh đã bàn với Hạnh việc cưới, anh cũng nói Hạnh bảo bố mẹ cho một ngôi nhà chứ bên nhà anh không có điều kiện. Bố mẹ Hạnh cũng đã đồng ý. Thế nhưng chưa kịp thực hiện những dự định thì tai họa khủng khiếp đã giáng xuống gia đình Hạnh: bố cô không may mất đột ngột vì bị tai nạn. Mẹ Hạnh gục xuống, suy sụp. Hạnh cũng tưởng cô không thể đứng vững. Lúc này cô cần lắm bờ vai của người mà cô sắp cưới làm chồng. Cũng may anh đã chia sẻ hết lòng với cô trong những ngày tang lễ bố. Mọi người biết chuyện đều thương cảm “Khổ thân đôi trẻ, cưới đến nơi rồi mà bố mất thì phải hoãn thôi”.
Thế rồi lòng người thật khó đoán. Bao nhiêu đau khổ bởi bố mất đột ngột, nhất là việc đầu tư của bố ở các công ty, các đối tác khác mà vợ con không biết, đã khiến gia đình Hạnh trở nên chông chênh về kinh tế. Mọi việc đau buồn, lo lắng ấy, Hạnh đều kể với người yêu, mong một nơi tin cậy để sẻ chia cho lòng cô bớt rối bời, chứ cô cũng biết là anh không giúp gì được. Nhưng Hạnh không ngờ, các cuộc gặp Hạnh thưa dần, anh không săn đón đưa cô đi việc này việc khác, thậm chí có lúc Hạnh gọi điện thoại muốn anh đưa đi công việc hay chỉ đơn giản là gặp để trút bầu tâm sự thì hầu hết anh đều thoái bận. Hôm nhà cô tổ chức tuần 35 ngày đưa bố lên chùa, anh cáo bận không đến. Hôm sau anh gọi điện thoại, cô tưởng sẽ có một lời xin lỗi, giải trình gì đây, thì không ngờ, anh nói lời chia tay “vì chúng ta không hợp nhau”. Hạnh sốc. Cô bật khóc, đòi gặp trực tiếp anh để có thể bàn bạc kỹ hơn, để hiểu rõ vì sao anh chia tay, nhưng anh cáo bận không gặp. Hạnh cũng tự ái, nên dù đau khổ lắm, cô cũng nghiến răng không gục ngã. Khi anh bỏ cô đi rồi, Hạnh bất ngờ vô cùng khi được nghe mọi người “chúc mừng vì cô đã thoát được tên đào mỏ”. Họ nói cho cô biết anh ta là “chàng phi công trẻ” của bà giám đốc mà anh vẫn gọi là cô (vì đáng tuổi mẹ anh). Bà này ngang nhiên “bảo kê” cho anh “giai bao” này. Thế nên mới có chuyện anh này được đưa đi học lớp cảm tình, và chỉ mới thế mà được đi dự Đại hội biểu dương 1.000 đảng viên trẻ cấp thành phố. Bà giám đốc mở đường cho anh ta thăng tiến, ép bằng được đại hội Đoàn thanh niên cơ quan phải bầu anh ta là Bí thư, nhưng không ai chịu, thì bà ép bầu phó bí thư. Tuy bà giám đốc bao bọc như vậy nhưng năm lần bẩy lượt đưa ra lấy ý kiến để kết nạp đảng thì đều không được vì anh ta không chịu làm việc, đến cơ quan chỉ lượn lờ rồi đi bia rượu. Bà giám đốc thấy anh có vẻ thích ăn nhậu thì lại thường xuyên bảo văn phòng tổ chức nấu món ăn “tăng cường bổ sung sức khỏe cho cán bộ” và anh này là một khách mời đương nhiên ngồi cũng bàn với bà (dù anh không thuộc bộ phận văn phòng).
Sau khi hết sốc, Hạnh bình tĩnh trở lại, cô thấy việc hoãn đám cưới có lẽ là may mắn với cuộc đời cô. Vì một con người như vậy mà cô đem cuộc đời gắn bó thì sao có hạnh phúc? Dù hạnh phúc đôi khi rất đơn giản. Chỉ ít hôm sau khi nói chia tay Hạnh thì anh này đã chuyển công tác, mà sau này Hạnh mới biết là chuyển đến cơ quan do bố vợ tương lai làm thủ trưởng. Lúc này Hạnh mới biết rõ rằng anh chàng khéo mồm ma mãnh này chỉ chọn làm rể nhà quan, các cô gái mà anh ta yêu cũng nằm trong âm mưu toan tính của anh ta để có cơ hội thăng tiến và nhiều tiền mà không phải lao động. Kể cả việc “bị sét đánh” với Hạnh, rồi vội vàng “bỏ chạy” khỏi Hạnh, hay việc sẵn sàng làm “phi công trẻ” cũng đều nằm trong kế hoạch kiếm lời của anh ta... Hạnh kết luận: Toàn bộ chuyện hôm nay tôi nói với bạn là sự thật về Cao. Tôi thực ra muốn gặp bạn và nói với bạn từ lâu, nhưng khi bạn mới cưới thì tôi không muốn bạn vỡ mộng sớm quá, lúc bạn đang mang thai thì tôi sợ bạn sốc rồi suy sụp như tôi đã từng suy sụp, lúc bạn sinh con và nuôi con nhỏ thì tôi không muốn bạn đau khổ làm ảnh hưởng đến cháu bé... Tôi đã lần lữa. Nhưng vì chúng ta đều là phụ nữ. Chỉ có phụ nữ thực lòng yêu thương phụ nữ. Tôi vẫn thấy cần nói ra sự thật. Không nên để cái kim bọc mãi trong cái vỏ...
Hạnh còn nói thêm gì nữa thì Hà đã không còn nghe thấy. Cô nhớ lại, khi Hà nhận lời yêu, Cao liền gợi ý cô nói bố cho anh chuyển công tác về phụ việc cho ông. Khi thúc cô cưới, Cao cũng liên tục gợi ý cô nói bố mẹ phải mua nhà riêng cho 2 đứa. Cưới xong Cao cũng ngọt ngào nói mẹ vợ mua ô tô để anh đưa vợ đi làm hàng ngày nhằm giữ gìn sắc đẹp cho con gái, rồi là bảo vệ cái thai, và lâu dài cũng là tránh mưa nắng cho cháu ngoại yêu của ông bà. Cưới cô mới được mấy tháng, Cao đã thẽ thọt nhờ mẹ vợ nói với bố vợ cho anh một chức phó phòng và bây giờ anh đang nhăm nhe xin bố vợ sắp xếp chương trình thường trú nước ngoài một nhiệm kỳ 2 năm gì đó... Hồng Hà thực sự sốc và nước mắt đã tràn ra trên khuôn mặt xinh đẹp...
Trần Thái Hòa