Giải thoát khỏi “cuộc hôn nhân Ô-sin”
Lan kiên quyết dắt xe đi. Cô vừa đi vừa khóc. Càng gần nhà mẹ đẻ thì cô càng khóc to hơn. Nỗi đau đớn, tủi hổ dâng nghẹn cổ họng. Lan không ngờ cuộc đời tươi đẹp của cô lại bị cuộc “hôn nhân Ô-sin” vùi dập như vậy...
Ảo vọng tình yêu
Thời SV, Lan là hoa khôi của ĐH Văn hóa, trời phú cho cô đàn hay hát giỏi. Cô luôn là MC dẫn chương trình cho tất cả các hoạt động của khoa, của trường. Thế nên cái Hoa, bạn gái thân cùng lớp trêu cô: “Nhiều anh chết, nhiều anh bị thương, các anh xếp hàng dọc đường thì không tính hết”. Nhưng Lan chả yêu ai, cô chỉ lo học thật giỏi và làm công tác Đoàn thật tốt. Bố mẹ Lan là quân đội nên khá nghiêm khắc, từ bé đã dạy con gái không yêu đương sớm, phải học cho giỏi, sau thành người có ích. Bố mẹ muốn con gái theo học Ngọai thương hoặc ngành kinh tế, nhưng Lan có năng khiếu văn nghệ, thích học ĐH Văn hóa, nên bố mẹ cũng đã không được hài lòng. Vì vậy cô càng phải gắng học giỏi, đem học bổng và phần thưởng liên tục về động viên bố mẹ. Thế rồi, một lần làm MC cho Đoàn trường giao lưu với Đoàn trường ĐH Mỏ, Lan lọt mắt một chàng điển trai trên cô 1 lớp. Đó là Đằng.
Đằng theo đuổi Lan hàng năm trời mà cô vẫn “mặt lạnh như tiền”, khiến cho các bạn thân của Lan phải “thương hộ”. Ai cũng bàn vào mà Lan vẫn lắc. Cái Hoa lại phải “bàn vào”:
- Anh Đằng đẹp giai, hòa hoa, ga-lăng, cũng giai Hà Nội phố, sống chân thành, yêu Lan chết mê chết mệt thế, cậu còn đòi gì nữa.
- Nhưng tớ không yêu!
- Ối dại quá! Chúng mình sắp ra trường. Đời này lấy người yêu mình hơn lấy người mình yêu chứ! Người ta yêu mình thì người ta mới chiều chuộng. Một phát lên bà hoàng lại không thích hơn là chạy theo người mình yêu mà làm Osin còn bị chàng coi thường như cái Hạ tồ kìa!
Tuy nói vậy, nhưng Lan cũng suy nghĩ. Đằng đã ra trường, vào ngay một tập đoàn lớn về dầu khí, lương cao, bổng lộc nhiều, nên càng chiều chuộng Lan. Sau khi tốt nghiệp xong, tìm việc khó khăn vì cái bằng Văn hóa không mấy đâu chuộng, Lan đang nản thì Đằng thường xuyên đến động viên. Bố mẹ Lan rất quý Đằng vì trông điển giai lại ăn nói khéo. Thế là cái bằng Văn hóa thì không ăn thua, nhưng nhờ cái nghề MC khá chuyên nghiệp, Lan xin được chân chuyên tổ chức sự kiện cho một công ty. Thấy con gái đã ổn công việc, lại thấy anh con rể tương lai quá tốt, cũng con nhà cán bộ công chức, thế là bố mẹ Lan giục cưới. Đám cưới hoành tráng, ô tô rước dâu cả đoàn, mà nhà trai vẫn bày vẽ một dàn xe xích lô phủ khăn thêu diêm dúa chở 9 cái tráp xin dâu, khiến cho cả phố nhà Lan lác mắt. Ai cũng trầm trồ khen dâu rể đẹp đôi, khen Lan tốt số lấy chồng khá giả mà nhà chồng lại quý trọng, rước dâu như rước hoàng hậu.
Lan đem theo ảo vọng tình yêu và sự trong trẻo, vô tư của cô gái con nhà lành về nhà chồng. Cô không hề ngờ đằng sau đó cuộc sống nhà chồng lại lắm chông nhiều gai đến thế!
Hình ảnh minh họa |
Nàng dâu – Ô-sin nhà chồng!
Cuộc chiến đầu tiên là cô em chồng. Nó lấy chồng, đã được bố mẹ mua cho căn chung cư, nhưng ngày nào vợ chồng nó cũng đem con nhỏ về gửi bà, đi làm, rồi trưa tối đều ăn cơm mẹ nấu, xem TV chán chê, 10h đêm mới tha nhau về nhà ngủ. “Đều như vắt chanh” thế cũng chả sao, nhưng có cái “sao sao” ở chỗ là con gái nhưng nó ỷ lại tất tật việc nhà, trước đây thì ỷ cho mẹ, nay có chị dâu thì nó ỷ cho chị dâu. Dạo mới cưới về, Lan không nề hà gì, mặc dù nhiều khi vì mẹ chồng nhắn tin về sớm nấu cơm, Lan đành phải cắt 1-2 chương trình MC cô nhận làm thêm để tăng thu nhập, cũng tiếc đứt ruột, nhưng có thể chịu được. Sau đó Lan có bầu, số cô đen đủi sao mà nghén ngẩm hoài, 3 tháng rồi vẫn không ăn được gì, cứ ăn là lại nôn ọe. Người gầy xơ xác, nhiều hôm phải nhịn ăn để dẫn chương trình vì sợ ăn vào sẽ nôn thốc vào cái micro. Ngày nào hết giờ làm, chỉ mong chồng đón sớm, về nhà cô nằm vật ra thở. Thế nhưng chưa kịp thở thì đã nghe tiếng em gái chồng léo xéo:
- Muộn thế này rồi mà chưa ai cắm nồi cơm à? Chị Lan đâu rồi, xuống nấu cơm đi chứ!
Ban đầu Lan sợ nên gắng bật dậy chạy xuống bếp, vừa cắm cơm, nhặt rau vừa ọe. Nhưng hôm ấy Lan không còn sức để dậy, cô cố nói vọng xuống:
- Hôm nay chị mệt quá, không làm nổi. Em nấu cơm giúp chị với!
Cô em chồng gào:
- Mẹ kìa! Người ta kêu mệt không nấu cơm. Mẹ vào nấu đi. Để cu Bờm đấy con trông!
Lan ứa nước mắt không nói gì.
Mẹ chồng nấu cơm xong, Đằng lên gọi vợ xuống ăn cơm. Lan cáo mệt không ăn. Cô ngủ thiếp đi. Bỗng tiếng thìa gõ liên tục vào bát sứ kêu lanh canh làm Lan tỉnh ngủ. Tiếng em gái chồng hét to:
- Chị Lan đâu, dậy rửa bát đĩa đi! Không có ai làm hộ đâu nhé!
Lan ức quá, nước mắt trào ra. Đến ăn cô còn không ăn nổi, mà lại đòi cô xuống rửa bát sau khi cả nhà ăn xong ư? Từ lúc nào mọi người mặc định việc nấu cơm rửa bát ở nhà này là việc của con dâu vậy? Cô em chồng thật là tồi tệ... Bất ngờ tiếng mẹ chồng vang lên:
- Đằng nói với con Lan, hôm nay mẹ sẽ rửa bát hộ nó. Nhưng từ ngày mai thì nó phải tự giác. Đừng cảnh vẻ ở cái nhà này! Nhà này không phải mỗi mình nó chửa đẻ, nhé! Mẹ cũng đẻ 2 anh em mày, em gái mày cũng đẻ đấy thôi.
Lan úp mặt vào gối, cố dấu tiếng khóc uất nghẹn bật ra không thể kìm nén! Sao lấy chồng mà phải khổ nhục như thế này sao? Cô cố chờ đợi từ Đằng một câu thanh minh, nói đỡ cho vợ. Nhưng ông chồng “lẻo mép” của cô im lặng một cách khó hiểu. Một lát sau, chắc sau khi ăn cơm thì đã uống trà và ăn trái cây xong như thường lệ, Đằng lên phòng, thay vì hỏi vợ câu quen thuộc “Em có đỡ mệt không?”, thì Đằng bảo Lan:
- Hôm sau em cố gắng xuống phụ mẹ nấu cơm, ăn ít ăn nhiều gì cũng nên ăn, rồi dọn rửa bát đĩa cho mẹ vui lòng.
Nghe chồng nói vậy, Lan không chịu nổi nữa, cô bật dậy:
- Anh xem em ốm nghén, không ăn được gì, giảm mất mấy cân, xơ xác thế này, đi làm về đã mệt đứt hơi, mà còn phải hầu hạ nhà anh cơm nước với rửa bát sao? Em gái anh cũng có tay có chân mà!
Đằng vội bịt mồm vợ:
- Thôi, thôi, em đừng nói nữa kẻo lại to chuyện!
Lan giằng tay chồng:
- Được, anh không bênh vợ lấy nổi một câu! Thôi, em về nhà ngoại, cho khỏi ngứa mắt người nhà anh!
Lan lấy túi, xếp mấy bộ quần áo đơn giản nhất, bất chấp Đằng can ngăn, cô xách túi xuống nhà, lễ phép:
- Con xin phép bố mẹ, con ốm nghén không ăn được, cũng không giúp được việc nhà. Con xin về bên nhà bố mẹ con ít lâu, khi nào hết nghén thì con về ạ!
Lan nói xong, dắt xe nổ máy, không cần nghe thấy bố mẹ chồng có nói gì, có đồng ý hay không, và cũng không ngoái đầu lại khi nghe Đằng gọi:
- Lan, Lan...
Mặc dù bố Lan hơi “quân phiệt”, trách Lan nóng nảy, lấy chồng phải theo tục nhà chồng, phản ứng thế là không tốt, ở lại chơi với mẹ một vài hôm rồi nên sớm quay về nhà chồng, nhưng may có mẹ bênh vực “Cứ để con gái ở đây, tôi chăm cho mẹ khỏe, con khỏe, sinh ông cháu “đít thùng phuy” rồi tôi trả về cho nhà nội nó sướng”. Đằng thì hầu như tuần nào cũng qua thăm vợ vài lần, lại động viên Lan về nhà nội, nhưng Lan cứ lần lữa nói “từ từ”, rồi Lan ở luôn bên mẹ cho đến khi sinh cu Khoai. Trước hôm làm chẵn tháng, mẹ Lan khuyên con gái nên đưa con về nội, cho bên nội tổ chức cho họ mừng. Thế là Lan ôm con theo chồng về lại nhà nội. Nhưng cô không ngờ chuỗi ngày ở với bố mẹ chồng tiếp theo cũng không có ngày nào vui. Dù cô lên hình là một MC xinh đẹp, ứng xử thông minh, hiểu biết rộng, nhưng về đến nhà thì cô là một “Ô-sin thứ thiệt” cho nhà chồng. Nhiều khi cô vừa dỗ con khóc vừa làm bếp. Sáng ra 6 giờ dậy vội vàng chạy đi chợ mua đồ ăn, về còn sơ chế cho tủ lạnh, cắm vội nồi cơm điện, vắt sữa để lại cho con, rồi chạy ù đến sở làm. Tối thì sau khi nấu ăn, gọt trái cây cho cả nhà, rửa bát, giặt giũ, 10 giờ đêm cô mới được tắm gội. Ngày chủ nhật tưởng được nghỉ, được ngủ nướng, được chơi với con một chút, thì mẹ chồng réo sớm:
- Lan ơi, dậy đi chợ mua đồ ăn cho tươi! Trưa nay con làm bún chả và nem cho cả nhà tụ tập nhé!
Thế là không có ngày nào vợ chồng cô em chả kéo nhau về ăn, mà chủ nhật nào cũng phải làm món tươi! Hết bún chả nem, lại bún ngan, vịt, chả cá lăng... Thế là Lan cứ quần quật ngày này qua ngày khác, cô ngày một xơ xác, héo hon, nhưng cô cũng chả có thời gian đâu mà nghĩ cho mình. Một hôm Hoa, bạn thân thời đại học ốm, Lan đến thăm. Hoa trố mắt nhìn Lan:
- Sao? “Gái một con trông mòn con mắt” mà sao cậu... tàn tạ thế này? Cậu có bệnh gì giấu tớ à?
- Tớ chả có bệnh gì! Chỉ là “bệnh làm nhiều”.
- Ối bà ơi, bà tham tiền vừa thôi, bà bỏ bớt việc đi, chờ con nó lớn chút rồi ôm việc làm thêm kiếm tiền chưa muộn! Mà nhà chồng... giàu lắm, sao cậu phải làm thêm nhiều vậy?
- Tớ có làm thêm làm nếm gì được từ hồi bầu bí chửa đẻ đến giờ đâu! Tớ nhiều việc, làm quần quật, làm cho đến hao gầy thế này là “làm Ô-sin”, cậu hiểu chưa?
- Ô-sin cho nhà chồng á?
-Còn làm cho nhà ai nữa? Nhà đẻ tớ thì chị em tớ là cục vàng ròng! Chỉ có nhà chồng thì tớ mới khổ nhục thế chứ! Mà cũng tại cậu! Cậu chả xui tớ “Lấy người yêu mình hơn lấy người mình yêu”! Nên tớ mới ra nông nỗi này đây.
- Thế mẹ chồng, em gái chồng và cả chồng cậu, không ai đỡ đần gì cho cậu à?
- Không! Mọi việc nhà mặc nhiên coi là “việc của nàng dâu”. Nấu cơm, rửa bát, lau nhà, mà lau cả 4 tầng, tuần nào cũng lau, chả ai đỡ đần tớ. Chồng tớ đôi khi cũng xót vợ nhưng quen thói đàn ông nhà ấy chỉ có đi làm, về nhà ăn rồi uống trà, chén trái cây, xem TV. Từ bố chồng, đến chồng và em rể chồng, đều thế cả. Trước thì mẹ chồng hầu cả nhà, nay chuyển cho nàng dâu, là tớ!
- Cậu không thể để bị đối xử như thế mãi. Cậu phải tranh đấu! Nói với ông Đằng bênh vực và đỡ việc cho vợ chứ! Nói vợ chồng cô em hoặc là về nhà tự nấu ăn, hoặc ăn ở đây thì phải vào bếp.
- Ôi dào! Vào bếp gì! Đến quần áo cả nhà cô ý tắm xong cũng vứt luôn đấy chờ tớ giặt. Tớ mà không làm kịp thì chúng nó hét choang choang là làm chậm như rùa, để quần áo con nhà nó không kịp khô kìa!
- Không được! Cậu nhất định phải nói với ông Đằng! Nếu không thì vài hôm nữa tớ ra viện, tớ sẽ gặp lão! Tớ nhất định phải tranh đấu cho cậu...
Kết quả của việc “tranh đấu” do Hoa khởi xướng đã làm bùng nổ “cuộc chiến gia đình” nhà Lan. Đằng không những không đỡ đần vợ, cũng không thể bỏ được thói quen sinh hoạt “gia trưởng” đàn ông không làm việc nhà, mà cũng chả bênh vợ nổi một câu trước mẹ và cô em gái “đanh đá cá cày”. Mẹ chồng thấy Lan đề xuất chia việc nhà mọi người cùng làm và vợ chồng em gái đã có nhà riêng thì nên về nhà riêng mà sinh hoạt, bà nhảy tanh tách, mắng cho Lan một trận vì “dám đem thói ích kỷ ở đâu du nhập vào nhà bà”. Từ đó là chuỗi ngày mẹ chồng “đá thúng đụng nia”, “ra ngấm vào nguýt” với con dâu, bà còn nói thẳng vào mặt Lan là “Đi làm được mấy đồng lương bèo bọt thì đừng lên mặt với nhà này. Cái tội bỏ về nhà ngoại lần trước bà còn chưa tính sổ...”. Đã thế, thấy Lan đêm nào cũng khóc, Đằng không chia sẻ nỗi tủi thân của vợ, lại thường xuyên bỏ ra ngoài nhậu nhẹt với bạn.
Hôm nay, Đằng nhậu về muộn, không ăn cơm nhà, khiến cho Lan bị mẹ chồng mắng xối xả “Là loại vợ vô tích sự! Không biết chăm chồng chăm con. Con thì gầy quắt, chồng thì bỏ đi ăn ở ngoài”. Lan không thể cãi mẹ chồng. Cô lùa bát cơm chan nước mắt. “Mình làm quần quật suốt ngày, không có chút thời gian nghỉ ngơi. Mình đã gầy mòn đến không thể gầy mòn hơn nữa. Mà chồng không quan tâm, mẹ chồng còn chửi mình là loại vợ vô tích sự không biết chăm chồng chăm con”. Nỗi uất ức trong lòng dâng nghẹn, Lan lau nước mắt cho rát cả da mặt. Ôi làn da mềm mại, trắng mịn ngày xưa, đôi mắt biếc, cái miệng xinh ngày xưa đâu rồi? Con chưa tròn 1 tuổi mà đời mình đã tàn tạ vậy sao? Chả trách bà trưởng phòng hôm nay đã không cho mình dẫn chương trình, nói khéo là “mình hạc vóc mai” tạm thời nên nghỉ ngơi làm hậu trường một thời gian, khi nào lấy lại được hình ảnh thì lại làm MC sau. Không được làm MC thì tiền quay chương trình của Lan chấm hết, cô chỉ còn có mấy triệu bạc tiền lương, chắc không đủ mua sữa cho con. Đau khổ như vậy mà về nhà muốn than với chồng cũng chẳng thấy chồng đâu, lại còn bị mẹ chồng chửi mắng! Lan vừa khóc vừa cố giặt cho xong đống đồ cả nhà tấp vào chờ cô. Khuya thì Đằng về, mặt đỏ gay vì bia rượu. Lan nhìn thấy chồng thì thất vọng tràn ngập, cô trách anh sao lại bỏ đi nhậu nhẹt để vợ con khổ thế này? Đằng quắc mắt:
- Sao cô lắm trò để hành chồng và nhà chồng thế? Tôi nói cô nhiều mà cô không hiểu chuyện, không rút kinh nghiệm à? Đêm nào cũng khóc thút thít, hành hạ thế thì tôi làm sao ngủ? Có biết mai tôi còn phải đi làm kiếm tiền nuôi cái nhà này không, hả?
- Được, thế thì tôi đi, để anh khỏi phải nuôi!
Lan không khóc nổi nữa, cô soạn quần áo của 2 mẹ con, bế thốc thằng Khoai ra khỏi cũi, đặt lên ghế xe máy, đành về nhà ngoại vậy. Chồng cô mắng vợ xong đã nằm vật ra giường ngủ say bí tỉ. Bố mẹ chồng đã vào phòng ngủ, cô cũng chả thấy ai mà xin phép. Sáng mai cô sẽ gọi điện thoại báo với họ. Và chắc cô cũng sẽ gửi cho Đằng đơn xin ly hôn. Cô phải tìm lại cuộc sống được tôn trọng cho bản thân và cho tương lai của cu Khoai nữa!
Trần Thái Hòa