Hãy nhường mẹ cho mọi người, con nhé!
Từ khi có dịch COVID-19 xuất hiện tại Việt Nam, một nữ y tá đã "tự cách ly" sau mỗi ca làm việc trở về nhà để đảm bảo an toàn cho gia đình và cộng đồng. Nhớ con da diết, tranh thủ thời gian rảnh rỗi hiếm hoi tại khu cách ly, nữ y tá viết cho con gái nhỏ những dòng tâm thư đầy xúc động: “nếu không có COVID-19, mẹ sẽ "dành" cho con, còn bây giờ, con hãy nhường mẹ cho mọi người con nhé”!.
Sau bữa trưa ngắn ngủi, chị Nguyễn Thị Trân (điều dưỡng tại Khu cách ly trung tâm, Q.2, TP.HCM) thường mở quyển sổ nhỏ, viết vài dòng yêu thương cho con gái 5 tuổi để vơi đi nỗi nhớ con...
Nhớ lại những ngày trước tết Nguyên đán, khi nghe TP.HCM đã có người dương tính với COVID-19, mặc dù nơi phát hiện cách xa nơi làm việc, chị Trân vẫn chuẩn bị tâm lý cho con, đứa bé ngây ngô phải làm quen với từ dịch bệnh, vi-rút corona… mẹ sẽ ít về hơn, mẹ không ôm con như trước, con gái sẽ lớn hơn, không còn được nhõng nhẽo mỗi sáng, không để mẹ đút những muỗng cơm cuối cùng trong bát. Bé tròn xoe mắt, hỏi vài câu hỏi ngây ngô nhưng ánh mắt ấy như nói rằng bé biết mẹ sẽ trực nhiều hơn bởi các cô chú bệnh rồi.
Rồi từ sau tết Nguyên đán, chị Trân tập cho con quen dần sự vắng mặt của mẹ, bớt đi tiếng thủ thỉ, những cái ôm giảm dần, thay vì mẹ ở bên, bố và mọi người thương con nhiều hơn, sẽ thay mẹ chăm con mỗi sáng. Tranh thủ khoảng thời gian nghỉ hiếm hoi tại khu cách ly, chị Trân lại gửi những yêu thương cho con qua những dòng nhật ký viết vội vào cuốn sổ nhỏ: “nếu không có COVID-19, mẹ sẽ dành cho con, còn bây giờ, con hãy nhường mẹ cho mọi người con nhé!”.
Theo chị Trân, từ khi có ca dương tính với COVID-19 tại TP HCM, chị Trân đã tự cách ly. Nghĩa là, chị về nhà muộn hơn so với giờ cơm, con gái hiểu chuyện, nhìn mẹ cười, múa hát cho mẹ nghe ở bán kính 2m. Chị tắm rửa, ăn cơm một mình, rồi lấy mền gối, lẳng lặng vào phòng riêng. Con gái đứng bên ngoài, nói vọng vào: “Mẹ ơi, điện thoại”.
Chị ngồi bên trong, bé ngồi bên ngoài, cười với nhau qua màn hình. Nhìn ra phía cửa, chị thấy bé ngồi tựa lưng, hát cho mẹ nghe. Nghe mẹ hát theo, bé cười khoái chí lắm, cánh cửa gỗ không ngăn nổi tiếng hát của hai mẹ con.
Những dòng tâm thư chị đã viết cho con vô cùng xúc động: “Con gái đã lớn thật rồi, ít nhõng nhẽo hơn, biết quan tâm hơn, luôn hỏi mẹ có mệt không, cô chú trong bệnh viện có ốm nữa không, còn kêu mẹ đừng có buồn, con vẫn thương mẹ. Hỏi ra mới biết, khi tôi đi làm, bé nhớ đòi mẹ, người nhà đã nói với bé, nếu con thương mẹ thì đừng khóc, để mẹ yên tâm đi lo cho cô chú đang cần”.
Chị Trân cho biết, làm ở khu cách ly hay ở bệnh viện cũng như nhau, đều là chăm sóc mọi người, khác một chút ở bên trong khu cách ly mọi người cẩn thận hơn, tránh để bệnh lây sang mình hoặc lây nhiễm chéo cho những người khác. Ngoài công việc của một điều dưỡng như kiểm tra hồ sơ, thực hiện y lệnh của bác sĩ, canh nước truyền, phát thuốc cho bệnh nhân, chị chỉ cần dọn dẹp nơi làm sạch sẽ hơn, vệ sinh bàn ăn cho người cách ly, phát khẩu trang, nước rửa tay, đo thân nhiệt, lên thực đơn, mang cơm nước… cho mọi người.
Tranh thủ thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, chị Trân viết cho con gái đôi dòng tâm sự |
Làm người vợ, người mẹ trong gia đình nhưng không có thời gian chăm sóc con nhỏ, hay chuẩn bị cho gia đình bữa cơm đầm ấm... chị Trân luôn cảm thất áy náy. Nhưng chị vẫn đặt "nhiệm vụ" lên trên hết, sẵn sàng hy sinh hạnh phúc nhỏ nhoi của mình vì sức khỏe của người dân, góp phần cùng Đảng, Nhà nước và nhân dân chống giặc Covid.
Có những khoảnh khắc chị Trân cũng tự trách bản thân, là một người vợ, người mẹ mà không thực hiện được bổn phận của mình với gia đình, mấy tháng nay dồn hết gánh nặng gia đình cho người thân. Đi làm về nhà không được chăm sóc gia đình, không được chăm con chị luôn cảm thấy tủi thân nhưng chị vẫn không từ bỏ nghề. Bởi chị nghĩ mấy chục ngàn nhân viên y tế cả nước đang miệt mài chống dịch, nếu lúc này chị ở nhà thì làm sao yên lòng. Mọi người đồng lòng, chung sức thì dịch sẽ qua nhanh. Vì nhiệm vụ nên lúc này chị và các đồng nghiệp phải cách ly với gia đình một chút...
"Một chút" của chị Trân và các nhân viên y tế, đó là thay vì 16h30 hằng ngày hết giờ làm việc, các chị về nhà nhưng bây giờ ai cũng cố thêm, cũng nán lại với công việc, với bệnh nhân và trở về nhà muộn hơn, khi người thân đã ăn cơm xong, con chuẩn bị vào phòng ngủ. Sáng hôm sau, hé cửa nhìn con còn ngủ say, các chị lại lên đường đi chống dịch. Các chị không còn có được khoảng khắc thong dong đi chợ mua đồ ăn, chăm sóc con cái, việc nhà… Tất cả để lại hết cho người thân thay các chị lo liệu.
Trước diễn biến phức tạp của COVID-19, số ca bệnh lần lượt tăng lên, chị Trân cùng các nhân viên y tế khác đã lên phương án hai. Đó là đi thuê nhà ở chứ không về nhà nữa, để đảm bảo an toàn cho người thân và cộng đồng nếu chẳng may các chị bị lây nhiễm do "tai nạn nghề nghiệp".
Chị Trân tâm sự: Cũng có những khoảnh khắc tôi mông lung nghĩ đến một điều gì đó không may xẩy ra với mình và đồng nghiệp. Những giai đoạn thế này, tôi rất cám ơn người thân đã thay lo liệu việc gia đình để tôi yên tâm làm việc. Họ yêu thương tôi, yêu luôn cả cái nghề mà tôi đã chọn. Không chỉ riêng tôi, bác sĩ, điều dưỡng, hộ lý, lao công và cả đội ngũ trực gác ở bệnh viện hay khu cách ly trên cả nước cũng vậy. Dịch bệnh càng tăng, chúng tôi càng mạnh mẽ, hiểu nhau hơn, thương nhau hơn và vì nhau hơn. Nghĩ về gia đình, chúng tôi càng có sức mạnh, bởi bảo vệ được một người, điều trị hết COVID-19 cho một bệnh nhân, có nghĩa là người thân của mình cũng đang được an toàn.
Không chỉ chị Trân mà đội ngũ y bác sĩ, quân nhân trên cả nước ở tuyến đầu chống dịch Covid-19 đang luôn phải căng mình làm việc suốt ngày đêm, ăn ở luôn tại chỗ, phải cách ly gia đình và cộng đồng để đảm bảo an toàn cho cả gia đình và cộng đồng.
Mặc dù rất lo lắng cho những người ở nhà, đặc biệt là những chị em có cha mẹ già, con nhỏ, chồng công tác xa nhưng đành phải gác lại mọi việc gia đình để thực hiện tốt nhiệm vụ được giao phó.
Nỗi nhớ con, nhớ người thân và lo lắng cho gia đình nhưng các y, bác sĩ, các quân nhân đi làm nhiệm vụ chống dịch Covid-19 luôn cố gắng, tự động viên mình và đồng nghiệp vượt qua hoàn cảnh. Để đỡ nhớ con, nhớ gia đình, những khi hết ca trực "những anh hùng thầm lặng" thường tranh thủ điện thoại ngay về nhà để động viên gia đình an tâm, đảm bảo sức khỏe. Có người chọn cách gửi gắm nỗi niềm tâm sự, nhớ thương vào trang nhật ký được viết vội hàng ngày sau giờ nghỉ hiếm hoi của mình như y tá Trân.
Mong sao cho tình hình dịch bệnh Covid-19 được kiểm soát tốt nhất, nhanh chóng được đẩy lùi để các y bác sĩ, các quân nhân...sớm có được khoảng khắc hạnh phúc bên gia đình thân yêu của mình, được ôm ấp, chăm sóc những đứa con yêu của mình, để những người mẹ không còn phải rơi nước mắt vì phải đằng đẵng xa con để đi chống dịch, để những đứa con thơ không còn phải "nhường mẹ" cho mọi người trong khắc khoải nỗi nhớ!
Đ.T