“Nhà này em ghét bà nội nhất”
Chị Thật mới đến làm giúp việc nhà bà Thất vài tuần nay. Hôm đến nhận việc, chị đã nghe bà chủ nhà giao việc rồi lên dây cót một tràng như liên thanh, mà chị Thật ghi nhớ rất kỹ câu của bà chủ “Giúp việc nhà này tôi thay như thay áo, nhé!”.
Nhìn ngôi nhà 4 tầng rộng mênh mông, chị nghĩ “Chắc vất vả quá, không ai làm nổi, chứ không phải bà chủ quá khó tính chứ?”. Mới đến nhận việc, chị cũng chưa hiểu rõ lắm về mọi thành viên trong gia đình, chỉ biết là bà chủ đã ngoài 70, ông chủ gần 80, chung sống với gia đình con trai cả, nhưng họ ăn riêng, công việc của chị Thật chủ yếu phục vụ ông bà nên không vất vả lắm. Bà Thất có con trai thứ, có nhà riêng ở nơi khác nhưng hàng ngày thường đưa cậu bé Gấu đến học ở trường gần nhà bà, trưa tan học thì ông bà đón cháu về nhà trông nom hộ, tối bố mẹ cháu mới đến đón về. Gấu mới học lớp 4, không hiểu sao lại được bà Thất chiều chuộng, trái hẳn với cậu Tô (cháu đích tôn, con anh cả) đang chung sống với ông bà thì chả được ông bà quan tâm dù cậu bé Tô rất ngoan ngoãn, lễ phép, học giỏi. Chị Thật không hiểu, nhưng việc nhà chủ, chị không dám quan tâm. Thế rồi bất ngờ, một chiều bà chủ đi ra hiệu gội đầu thì chị Thật thấy cu Gấu lẻn vào phòng cu Tô:
-Anh Tô! Cho Gấu chơi với! Gấu thích xếp hình Lego! Hôm trước bác Mai cho Gấu xếp, thích lắm! Bà nội cấm em không được chơi với anh! Nhưng bà đi buôn dưa lê ngoài hàng gội đầu rồi. Gấu mới trốn lên chơi với anh được.
-Em không lo học bài đi, bà mắng chết!
-Ứ ừ! Bà nội còn nói với bố mẹ Gấu là bà ghét mẹ anh nên ghét cả anh. Bà muốn đuổi mẹ con anh ra ngoài, không cho ở chung nữa. Mà anh ở nơi khác thì Gấu chả biết chơi với ai! Bà đanh đá, bữa cơm nào bà cũng mắng ông nội nhiều mà ông chả dám nói gì... À, mà Gấu đố anh nhé: Nhà này Gấu ghét ai nhất?
-Em ghét ai?
-Gấu ghét bà nội nhất!
Rồi cu Gấu mếu máo:
-Bà nội mỗi lần quát mắng Gấu là bà rít lên, nghiến răng chửi làm Gấu sợ lắm. Bà toàn chửi Gấu ngu với học dốt, mỗi lần bà cầm cả cái thước gỗ lên đe đánh là Gấu chết khiếp! Gấu hận bà! Gấu ghét bà!
Hình ảnh minh họa |
Câu chuyện của 2 đứa trẻ thực sự khiến chị Thật thấy choáng. Bây giờ thì chị đã hiểu vì sao bà chủ lại ghét cu Tô dù nó là cháu trưởng của họ tộc. Mà nếu vì bà ghét mẹ cu Tô thì cũng lạ, cái cô Mai đó trông rất trí thức, nghe nói học hành tử tế, đi làm cả ngày, tối mịt mới về nhà, gặp chị Thật cũng chào hỏi vui vẻ, thưa gửi với bố mẹ chồng cũng thấy lễ phép. Hôm rồi chị còn nghe thấy cô Mai khen mẹ chồng là “cái khăn con mua ở nước ngoài về tặng, hôm nay mẹ quàng vẫn đẹp”. Vậy thì vì sao bị mẹ chồng ghét nhỉ? Chị Thật để trong lòng câu hỏi đó mãi không biết hỏi ai.
Một hôm khác, chị Thật nghe thấy cu Gấu nói hỗn với ông, ông cau mặt hỏi: “Ai dạy cháu ăn nói hỗn như thế?”, Gấu hồn nhiên: “Bà cũng nói ông thế suốt mà ông có mắng đâu? Sao cháu nói thì bị ông mắng ạ?”. Thế rồi một hôm bà Thất chả hiểu “nổi cơn” thế nào, tranh thủ con dâu đi làm, bà “tố” tội lỗi con dâu cả cho chị giúp việc nghe. Thì ra bà bênh con trai út. Cô dâu cả “can tội” phê bình cậu em chồng thiếu trung thực gì đó trong công việc, mà theo cô thì cậu đã giữ cương vị như thế thì phải làm việc nghiêm túc, trung thực, không được gian lận vụ lợi cá nhân, khiến ảnh hưởng đến uy tín người Việt với nước ngoài... Bà còn bữu môi chê con dâu cả: “Có mấy cái áo len với mấy cái khăn nó đi nước ngoài họp hành rồi mua cho bố mẹ chồng, mà nó cũng kể lể, khen đẹp suốt. Là nó kể công đấy...”. Chị Thật nghe xong không biết phải trả lời bà chủ ra sao. Đành im lặng gật gù. Nhưng trong lòng chị vỡ vạc ra là nhà chủ rất giàu, xưa kia ông làm có chức, rồi lại kinh doanh thắng thế, mua liền mấy cái biệt thự, hàng tháng vẫn cho thuê cửa hàng, thuê nhà, tiền bà thu như nước, thế mà ông ốm nói muốn uống nước cam, chị Thật hỏi bà đưa tiền để đi mua cam, bà quắc mắt: “Ông ấy muốn uống thì đưa tiền! Tôi có uống đâu mà bảo tôi đưa!”. Tháng trước ông nằm viện, bà lên thăm đúng một lần, rồi bà tót về khu nhà vườn, bà tuyên bố với chị Thật: “Tôi về đó để nghỉ dưỡng, hít thở không khí trong lành. Rau quả trên đó có osin trồng không phun thuốc sâu, ăn cho an toàn!”. Bà đi luôn cả tháng, chả đoái hoài gì đến ông trong bệnh viện suốt cả tháng trời. Thế mà khi ông ra viện, vừa về nhà thì bà lại về ngay, đòi ông đưa tiền để bà mua cao hổ cốt, chứ dạo này bà hay đau lưng lắm. Ông nói: “Bà đòi tiền em gái bà vay tôi lâu không trả, lấy mà mua cao hổ”, thế là bà té tát mắng cho ông một trận với những lời chẳng hay và ý chẳng đẹp, rồi bà tuyên bố luôn “Ông không đưa tiền thì tôi không mua gì cho ông ăn đâu nhé!”. Ông im lặng lui vào phòng ngồi tựa vào tường thở dốc, không dám nói lại vợ câu nào. Trước đây có lần bà Thất xỉa xói cô dâu cả, ông còn nói nhỏ với vợ: “Bà vừa phải thôi! Bà là mẹ người ta đấy!”, bà gào lên: “Tôi không coi nó là con, nhé! Tôi cũng nói thằng cả rồi, bỏ quách nó đi, lấy con vợ khác, đẻ cho tôi thằng cháu đích tôn khác, thằng Tô coi như cháu xã hội đi!”. Lúc đó chị Thật nghe mà không hiểu, cũng không dám có ý kiến gì. Bây giờ thấy ông bị vợ mắng mà im re thế, chị Thật nghĩ: “Sao ông làm ra nhiều tiền như vậy, ông đưa cho vợ quản hàng đống tiền của, mà ông chịu để bà xúc phạm đến như vậy nhỉ? Ở quê nhà mình nghèo thật nhưng vợ ra vợ, chồng ra chồng, không có chuyện vợ ăn nói hỗn láo với chồng như vậy. Lại nữa, trẻ con thì phải được giáo dục kính trên nhường dưới, chứ vợ chồng chú út cứ giao phó cu Gấu cho bà, thêm ít tuổi nữa thì nó quen cách nói hỗn hào của bà, nó dám nói với cả ông, thì chắc sau này không hư cũng hỏng”...
Chị Thật thở dài, ngao ngán nhìn mấy bức lời răn mà bà vừa đi lễ đem về treo ngay ở phòng khách lời răn nào cũng hay cũng tốt, ai cũng nên học cả! Bức “Nghệ thuật Sống” thì răn rằng: “Không giận, không hờn, không oán trách/ Sống mỉm cười với thử thách chông gai/ Sống vươn lên theo kịp ánh bán mai/ Sống an hoà với mọi người chung sống...”. Còn bức răn “Mẹ dặn con” thì có những câu răn thật là sâu sắc: “Biết sống đủ, luôn thấy mình hạnh phúc/ Sống tham lam, giàu có hóa ra nghèo/ Một kiếp người ngắn lắm con ơi/ Biết sống đẹp là điều không phải dễ”. Chị Thật không hiểu là bà đem về để răn mình, để dạy con cháu, hay là để... “diễn tuồng” cho ai xem?!
Trần Thành Vinh