Chuyện các gia đình “hưởng lợi” từ... Covid-19
Covid-19 đang khiến cả nhân loại lao đao, cả thế giới gồng mình chống dịch. Mọi ngành nghề đều chịu thiệt hại, mọi người đều nâng cao cảnh giác để bảo vệ sức khỏe của bản thân và xã hội. Nhưng có một số “ưu điểm” mà cái “cô-vít” này mang lại, nghe như không tưởng: Đó là gia đình đầm ấm hơn nhờ covid.
Dịch bệnh Covid-19 có thể là "tác dụng phụ" bất ngờ đối với hạnh phúc gia đình |
Kì 1: “Gương vỡ lại lành” nhờ covid-19
Sáng sớm hàng xóm xung quanh đã thấy hai vợ chồng ông bà Chung nắm tay nhau đi ra phố trong trang phục thể thao và mỗi người đeo một khẩu trang. Trên tay mỗi người một chiếc vợt cầu lông. Họ đến một khu vườn hoa gần đó tập thể dục. Khoảng 7h, hai ông bà trở về, bà cầm một bó hoa tươi gói bằng giấy báo, ông theo sau, cầm hai chiếc vợt. Sau 8h sau, ông chở bà trên chiếc xe tay ga đến công ty làm việc. Trên tay bà Chung có thêm hai hộp cơm sành điệu. Đúng 6h chiều, cánh cổng nhà lại mở ra, để ông Chung đưa bà trở về. Trên móc treo xe thế nào cũng có thêm vài loại hoa quả tươi ngon. Sau bữa tối, họ lại cùng nhau đi dạo. Nhịp điệu sinh hoạt như thế đã diễn ra gần hai tháng nay, cũng tương đương với thời gian “nàng cô-vít” xuất hiện hành hạ đất nước này. Và cũng gần hai tháng nay, nụ cười luôn nở trên môi bà Chung, cho dù bà vẫn cùng với các chị em trong khu phố chia sẻ nỗi lo bệnh dịch.
Phong cách sinh hoạt này không giống với ông Chung trước đây. Ở khu phố này, nhà ông Chung thuộc loại hộ gia đình khá giả. Bản thân ông là một doanh nhân, một bước là lên xe, có người đưa rước. Bình thường, ông đi khỏi nhà rất sớm, chỉ có những người đi tập thể dục sớm mới hay gặp ông. Có nhiều đêm, chỉ nghe tiếng cổng sắt khổng lồ mở lách cách, tiếng động cơ xe hơi rầm rì, người ta đoán là ông đã về. Dù ở chung vách, hàng xóm có khi cả tháng trời không gặp bóng dáng ông.
Bà Chung là người phụ nữ thanh lịch, sống gần gũi, thân thiện với hàng xóm láng giềng. Bà có hai người con, một trai đã đi du học, một gái đang học cấp 2. Tuy gần gũi với mọi người, nhưng bà Chung không thể hiện với mọi người mình đang hạnh phúc. Hàng xóm nhiều lần thấy bà đi chợ rồi trở về rất ít đồ trên tay. Ai có hỏi, bà chỉ bảo “Đi chợ cho vui, chứ nhà ít người, ăn uống mấy”. Kèm theo đó là tiếng thở dài cố nén. Ánh mắt bà không cười.
Một vài lần, hồi năm ngoái, người thính tai có nghe được những tiếng đàn ông quát tháo, to tiếng, tiếng nức nở nghẹn ngào của người phụ nữ, dù cố nén, vẫn xuyên qua cánh cổng nặng nề và bức tường cao dày. Sau đó, vài ngày không thấy bà Chung ra ngoài. Khi bà đi ra, khẩu trang, kính đen bịt kín mặt. Có ai gặp chào hỏi, bà chỉ gật đầu, lời đáp lễ khàn khàn rất nhỏ.
Một buổi chiều, người ta thấy chiếc xe tải nhỏ đậu trước cổng nhà. Hai nhân viên mặc áo bảo hộ có logo công ty dọn nhà. Họ khuân ra một số đồ đạc nhỏ xinh như đồ dùng của phụ nữ. Phần lớn trong số đó là đồ kiểu cũ, quí phái, nhưng cổ kính. Khi xe tải đóng cửa hậu, nổ máy, bà Chung dắt xe ra, đi theo. Đứa con gái nhỏ chạy theo níu đuôi xe, khóc lóc van vỉ “Mẹ đừng đi. Mẹ ở lại với con...”. Bà Chung gỡ tay con gái, nói “Hoặc là con đi với mẹ, hoặc là con ở lại với bố. Chỉ có thể chọn một”. Đứa con gái chần chừ. Bà nổ máy, phóng vụt đi.
Sau đó, người ta thấy nhiều người khách đến nhà bà. Một số trong đó ăn mặc theo kiểu nông thôn. Giọng địa phương rất nặng. Ông Chung về đột ngột vào buổi chiều. Họ tranh cãi rất to. Mấy cụ già tuổi cao đùng đùng bỏ đi sau khi để lại lời tuyên bố “Anh đừng có vác mặt về quê gặp chúng tôi nếu bỏ vợ bỏ con”. Một người hàng xóm nhìn theo, lẩm bẩm “Nhà giàu cũng khóc”.
Đợt tết Canh Tý, cánh cổng sắt nhà ấy luôn đóng im ỉm. Đêm đến, không có ánh sáng nào lọt ra...
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet |
Sau tết, chiếc xe tải của công ty chuyển đồ lại đậu trước cổng. Những món đồ kiểu cổ nhỏ xinh lần lượt được chuyển vào. Có điều, người chỉ đạo công việc là ông Chung. Giọng ông vui vẻ, thái độ lăng xăng, liên tục nhắc nhở những nhân viên cẩn thận kẻo làm hỏng món đồ, cứ như trân bảo vậy. Đôi lúc, ông còn xắn tay vào, khiêng giúp. Đích thân ông cầm chổi lông, khăn lau, cẩn thận lau chùi từng món đồ vốn đã bóng loáng. Khi mấy người của công ty chuyển đồ kia ra về, ông Chung đi theo, rút ví đưa họ mấy tờ tiền, nói “Các anh em cầm lấy uống nước. Tiền của công ty, anh đã thanh toán rồi”. Họ rối rít cám ơn ông. Họ đi rồi, ông Chung kêu mấy người đến lau chùi, trang trí lại nhà cửa thật lộng lẫy, cứ như có đại tiệc.
Bà Chung chạy taxi về, vẻ mặt tức giận. Vừa gặp ông mở cổng, bà gay gắt “Ai cho phép ông tự ý chuyển đồ của tôi?”. Ông Chung cười ha hả “Đồ của bà cũng là đồ của tôi. Ngày xưa lấy tôi, các cụ bảo cho hai vợ chồng mà. Người của bà cũng là người của tôi. Bà không ở trong nhà của tôi, không làm vợ của tôi sao được?”. Bà khóc “Tôi với ông đã hết duyên phận rồi. Ông thích người ta thì tìm người ta mà ở cùng”. Ông kéo tay bà, thì thì thầm thầm. Một lát sau, ông kéo bà vào trong, đóng cổng lại.
Đêm hôm ấy, ánh sáng của ngôi nhà sáng mãi đến nửa đêm mới tắt. Nghe đâu cậu con trai đi du học cũng về rồi. Tiếng người nói rộn ràng vui vẻ. Ngày hôm sau, phái đoàn cụ già ở quê ra. Cuộc họp gia đình lần này vẫn cứ oang oảng, nhưng đã thêm rộn ràng nhiều thanh âm vui vẻ xen lẫn tiếng cười đùa. Mùi thức ăn ngon tỏa ra thơm phức. Đến chiều, “phái đoàn” rồng rắn ra cửa, chiếc xe 16 chỗ đứng ngoài phố đợi họ. Ông Chung nắm tay vợ, lưu luyến tiễn khách. Bà Chung hai má cứ ửng hồng, ánh mắt nhìn xuống đất, vẻ thẹn thùng như con gái mới lớn.
Rồi những ngày sau, ông Chung không đi làm bằng xe hơi, không đi sớm về khuya. Nghe đâu công ty của ông đang phải giảm sản xuất vì dịch bệnh. Mỗi ngày, ông chỉ lên văn phòng làm việc, không phải đi giao dịch các tỉnh nên rất ít khi gọi đến lái xe. Những hoạt động đối ngoại khác, ông cũng hạn chế nhiều. Thời gian ông dành để chăm sóc vợ con và mấy cây cảnh mới mua về, khiến hoa xuân lúc nào cũng rực rỡ quanh nhà, che khuất màu sắc nặng nề u ám của cánh cổng sắt nhà ông. Đến cả bức tường cao cũng phủ đầy những cây dây leo, nở ra những đóa hoa li ti trắng đỏ, mềm mại, sáng chiều dấp dờn cánh bướm, cánh ong.
Mỗi lần bắt gặp hai ông bà đi cùng nhau, bác hàng xóm vui tính lại hát nhái bài “Ghen Cô Vy” của bọn trẻ, rồi nói bâng quơ “Cái Covit thế mà cũng tốt phết đấy chứ, nhẩy!".
Thủy Nguyên