Đối thủ...
Mấy tháng nay, từ khi phát hiện mình bị ung thư cổ tử cung, chị Lung thấy hận chồng vô hạn.
Người chồng thành đạt mà chị hết lòng yêu thương, bây giờ là kẻ thù của chị. Tại chồng chị cặp bồ rồi đem mầm bệnh về gieo cho chị...
Bác sĩ khuyên chị Lung nên mổ sớm, cắt bỏ khối u rồi điều trị tích cực thì bệnh sẽ có thể ngăn chặn, thậm chí có thể khỏi. Nhưng chị Lung không nghe theo. Chị vật vã khóc lóc, nguyền rủa chồng. Tại anh phá nát cuộc đời chị, làm hại vợ, các con còn bé dại chưa học xong đại học, chị đã bị bệnh hiểm nghèo thế này, ai lo cho chúng? Mỗi khi chồng an ủi, động viên, chị Lung càng nổi điên, chị bộc lộ nỗi niềm cay đắng, uất hận chồng – kẻ đã gián tiếp gieo truyền cái đại họa tày trời này cho vợ. Mặc cho anh thanh minh, mặc cho anh rơi nước mắt, mặc cho anh nói những lời yêu thương nhất, sẻ chia nỗi đau bệnh tật của vợ, chị Lung đều thấy là chồng đang “diễn” để che đậy sự dối trá, sự phản bội, nên chị càng sỉ nhục anh không tiếc lời.
Nhớ lại khi chị cưới anh An, ai cũng khen chị may mắn lấy được tấm chồng điển trai, hiền lành, học cao hiểu rộng. Chị không chỉ yêu mà còn thực sự tôn thờ chồng vì anh nhanh chóng thăng tiến trong sự nghiệp. Vợ chồng lấy nhau 2 bàn tay trắng, thế mà nhờ tài năng và nỗ lực công tác, anh thường xuyên được đi nước ngoài công tác, hết đoàn đàm phán nước này lại đoàn đàm phán nước nọ, kinh tế gia đình chị nhanh chóng khá giả. Cứ đà như vậy, công danh của anh cứ thẳng tiến, nhẹ như lông hồng. Quả là người tài được trọng dụng. Mà anh lại vừa có tài, vừa đẹp giai, là một người đàn ông hết sức phong độ. Nhà lầu xe hơi cũng một tay anh làm ra. Chị thực sự chả phải lo nghĩ gì chuyện kiếm tiền, chỉ cần rời công sở là về lo cơm ngon canh ngọt cho chồng cho con. Nhiều khi nhìn con trai con gái vui vẻ bên bố chúng, chị nghĩ mình cũng thật may mắn khi có hạnh phúc trọn vẹn nhiều người mơ ước. Có lẽ như cô bạn thân của chị hay đùa “Chắc kiếp trước cậu tu tốt nên mới có ông chồng tuyệt vời có một không hai thế!”.
Nhưng cuộc đời không tươi đẹp mãi. Vài năm gần đây, chị dần dần cứ nghe được những câu nói cố tình của người cùng cơ quan anh, phong phanh là anh có bồ. Đó là Thủy, một phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang, là cấp dưới của anh, gần đây thường cùng anh đi các chuyến công tác nước ngoài. Lạ là khi chọn thành viên đoàn đi công tác, bao giờ anh cũng chọn Thủy. Một vài lần thì chưa ai để ý, đến lần có ý kiến đề xuất cử người khác đi cùng làm phụ tá cho anh, thì anh kiên quyết gạt đi: “Đi nước ngoài này không phải đi du lịch! Đàm phán phải cần người giỏi, trí tuệ rồi còn cần ngoại ngữ giỏi! Cô Thủy đi thì tôi mới yên tâm. Không ai thay được cô Thủy!”. Thế là bất chấp việc mỗi lần đi đàm phán mà có Thủy trợ thủ thì anh luôn đem chiến thắng về cho ngành, chưa bại trận nào, nhưng dư luận bắt đầu xì xào, có người bắn đến tai chị là anh chắc chắn có chuyện không đàng hoàng với cô Thủy đó. Người ta còn mách cho chị biết hoàn cảnh cô này mới chuyển từ nơi khác đến, trẻ thế mà đã li hôn, một mình nuôi một con gái.
Chị Lung ban đầu không tin. Chị “bênh chồng chằm chặp”. Nhưng “mưa dầm thấm lâu”, chị cũng thấy đáng ngờ mối quan hệ của chồng mình với cô cấp dưới, nếu không có chuyện gì thì tại sao kỳ nào đi công tác cũng đem cô ta theo? Các bộ ngành bây giờ đi nước ngoài công tác cũng đều được hiểu là một bộ phận trong đoàn là đi “chế độ”, cán bộ thay nhau hưởng thụ, chứ không phải tất cả mọi thành viên trong đoàn đều đi làm việc. Ngay cơ quan chị cũng thế. Chị đã tìm cách moi chứng cứ, chị xem trộm điện thoại của chồng, bí mật lục ví và túi quần túi áo, cặp đựng tài liệu của chồng... nhưng không tìm thấy bất cứ một thứ gì khác thường. Không có bằng chứng, nhưng “tiếng dữ đồn xa” vẫn cứ rót vào tai chị. Nhiều người còn tỏ ra lo lắng “Chị sắp mất chồng đến nơi”, khiến chị Lung lòng dạ rối tung, nhất là cô này đã li hôn một lần thì chắc chẳng vừa, dám “cướp” chồng chị thật. Chị quyết định hỏi thẳng chồng. Anh An nghe vợ hỏi thì hơi sững người một chút, rồi anh khẳng định “Giữa anh và cô Thủy đó không có bất cứ chuyện gì không đàng hoàng, em yên tâm và cũng đừng nghe kẻ xấu đồn thổi, làm ảnh hưởng đến gia đình và sự nghiệp của chồng”. Chị Lung nghe chồng khẳng định thế thì cũng vững dạ được ít ngày. Nhưng cứ có tin đồn đến thì chị lại không thể bình tĩnh. Thế là sóng gió trong gia đình chị đã nổi lên không ít trận. Ban đầu thì anh còn bình tĩnh giải thích, phân trần với vợ, sau này có lúc anh cũng bực tức, to tiếng mắng vợ ghen tuông vớ vẩn, thậm chí chê vợ “văn hóa lùn thì mới ghen vớ vẩn thế”, khiến chị Lung càng ngày càng tức tối. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chẳng có bằng chứng gì, chị Lung cũng sợ mình cứ làm già, có khi mất chồng thật! Nghe cô bạn thân hiến kế, chị Lung bắt đầu chăm chút ăn diện, váy áo, trang sức, đi xăm mày xăm mắt, thẩm mỹ rạch mí kéo cung mày... Chị muốn trẻ đẹp không thua gì cái cô Thủy kia. Thậm chí chị còn định “đập mặt đi xây lại” để trẻ lại, để xinh hơn, để chồng luôn thấy vợ vẫn mới và lạ. Nhưng thấy vợ đi “dao kéo” làm đẹp, luôn đem cái mặt sưng húp vì “vết dao kéo” về nhà, lại nào bôi thuốc, nào uống kháng sinh... thì anh An lại phản đối. Thế là mối nghi ngờ ghen tuông trong chị Lung lại ngày càng bùng cháy dữ dội hơn. Cuộc sống vợ chồng chị ngày càng ngột ngạt.
Bất ngờ lần khám sức khỏe định kỳ này, chị bị phát hiện có u cổ tử cung. Chị Lung không tin. Chị hốt hoảng đi làm tất cả các xét nghiệm, chiếu chụp. Cuối cùng kết luận chị bị K thật. BS khuyên chị nên mổ sớm, mổ xong lấy mẫu sinh thiết để xem mức độ bệnh và cũng kịp thời chữa trị. Nhưng chị không nghe. Chị lại nghe cô bạn thân, cho rằng chị bị bệnh hiểm nghèo này là do “chồng chị đi với gái, đem bệnh về gieo cho vợ”. Vì vậy, chị nhất quyết phải làm cho ra lẽ với chồng. Chị cầm bản án tử hình do chồng gây ra. Chồng chị thật sự có lỗi to lớn với vợ con. Chị thấy hận chồng tột cùng. Chị ân hận vì bao nhiêu năm quá tin tưởng chồng, nay chị phải trả giá quá đắt. Căn bệnh ung thư quái ác này không chỉ cướp đi sinh mạng của chị mà còn nguy cơ cướp mất tương lai của các con chị, chúng mất mẹ rồi thì ai lo cho chúng? Trên chị còn có bố mẹ già, chị đâu còn để chăm lo cho các cụ? Bao nhiêu câu hỏi xoáy trong đầu chị khiến chị vật vã khóc cạn nước mắt.
Hôm nay chồng chị đưa con gái vào bệnh viện thăm mẹ. Chị mắng anh sao lại để con bỏ tiết học. Anh khẽ nói: “Con thi học kỳ xong rồi, nghỉ một vài tiết học cũng chẳng sao. Quan trọng là con vào động viên em. Mẹ nằm viện khiến cả nhà bơ vơ. Em nhìn con xem nó gầy rộc đi kìa...”. Chị Lung nhìn con, đúng như anh nói, con bé gầy xơ. Chị nhìn chồng, thấy anh cũng gầy rộc, mắt trũng sâu, gương mặt cả bố và con có gì đó như thất thần, suy sụp. Anh ôm vai vợ, nói khẽ: “Em hãy tin tưởng anh, anh vẫn yêu em như xưa! Các con cũng rất yêu mẹ, cần mẹ. Anh mong em hãy nghe theo bác sỹ, hãy ngay lập tức cắt bỏ đi khối u để sớm trở về nhà với anh và các con!”. Chị ôm chặt con gái, nước mắt chảy tràn. Chị muốn hét lên: “Tại anh cả”, nhưng có con gái nhỏ ở đây, chị kìm lại, nuốt nỗi đau vào trong. Con gái không hiểu chuyện của bố và mẹ, ríu rít lấy đồ ăn cho mẹ, động viên mẹ chịu khó ăn và điều trị để sớm về nhà với con...
Chồng con ra về rồi, chị Lung lại òa lên khóc. Sao sai lầm của chồng lại đổ hết lên chị và các con chị? Có lẽ chị phải đến gặp cô Thủy kia một lần, làm cho ra lẽ, chị việc gì phải cay đắng chịu đựng một mình! Chị nung nấu quyết tâm. Mặc kệ hậu quả có thể ảnh hưởng đến công danh sự nghiệp của chồng. Bất ngờ điện thoại reo. Số lạ. Chị tắt máy, chắc lại quảng cáo rao gia sư với bán chung cư. Nhưng lại số đó gọi lại. Mấy lần chị tắt, mấy lần bên kia vẫn gọi lại. Chị alo, bên kia một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng rắn rỏi, tự xưng “Em tên Thủy, ở cơ quan anh. Nghe tin chị ốm, em xin phép đến thăm chị...”, mới nghe thế, tai chị Lung đã ù đi. Trong đầu rối ren mọi thứ. Chị lại thấy mình sao hiền lành, tử tế thế. Nhẽ ra chị đã phải đến cơ quan anh, gặp “đối thủ” một phen, xem cái kẻ rắp tâm cướp chồng người mặt mũi ra sao, đĩ thõa thế nào? Chị muốn lôi cô ả ra, tát cho ả mấy cái cho hả nỗi giận càn không này của một người vợ bị người ta cướp mất chồng, một người mẹ bị người đàn bà lẳng lơ cướp mất bố của các con! Giờ nghe điện thoại của “đối thủ”, chị trào lên niềm hối hận vì chị đã không đi đánh ghen ả. Vì chị quá tốt, chị nghĩ đến danh dự, uy tín, địa vị của chồng, nên chị không làm thế (chứ không phải như chồng chị nói: Chỉ những người đàn bà vô học, mạt hạng mới đi đánh ghen)...
Chị Lung còn đang nghĩ rối ren trong đầu thì “đối thủ” đã đến. Thủy đến bệnh viện thăm chị, phong thái tự tin, nụ cười ân cần, lễ phép chào chị. Cô để lên bàn túi trái cây, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường bệnh và thủ thỉ hỏi han. Chị Lung vừa trả lời, vừa thăm dò xem cô này “cao thủ” đến đâu. Chị không ngờ, chỉ sau mấy câu hỏi thăm, Thủy khẽ khàng nói rất thẳng thắn: “Em đến để thăm chị, cũng đến để xin lỗi chị. Em thành tâm thành ý mong chị tập trung chữa khỏi bệnh. Bệnh này nếu phát hiện sớm như chị, mổ cắt và điều trị sớm thì hoàn toàn khỏi. Nên em đến để có lời chân thành xin lỗi chị... Khi em mới chuyển đến cơ quan anh, em thực sự “say nắng” người đàn ông điển trai, tài giỏi ấy. Chồng em vốn con nhà giàu, chỉ thích ăn chơi hưởng thụ, không có một chút nào trí tuệ và nghị lực như anh An, nên em quyết li hôn. Cũng vì li hôn nên em phải chuyển khỏi đơn vị có chồng em làm việc để khỏi ngày ngày nghe anh ta rên rỉ “muốn vợ chồng quay lại hòa hợp”. Khi em gặp anh An, anh là người biết trân trọng tài năng nên rất tạo điều kiện cho em công tác. Em đã mơ ước có được anh ấy biết bao. Em đã theo đuổi anh ấy, có lúc em đã nghĩ sẽ bất chấp tất cả, miễn là có được người đàn ông mà em vừa quý trọng vừa say mê. Nhưng quả thật em đã thất bại, vì anh luôn nói rằng anh chỉ yêu và chung thủy với chị, anh và vợ đã yêu, đã cùng nắm tay nhau đi lên từ khó khăn, anh không muốn để vợ anh đau khổ, nên anh đành có lỗi với em và với bất cứ người phụ nữ nào khác...”. Giọng nghèn nghẹn, Thủy dừng lại. Cô bỗng nắm chặt đôi tay gầy guộc của chị Lung: “Chị hãy tin em, chị đã và đang có một người chồng tuyệt vời! Chị hãy vì anh ấy và vì 2 con mà yên tâm chữa bệnh. Chị nhất định phải khoẻ để về nhà ăn Tết với bố con anh ấy!”. Rồi Thủy khẽ cười: “Em hết say nắng anh ý rồi, ngoài trời lại đang mưa phùn gió bấc, chả có nắng cho em say nữa, nên chị yên tâm!”.
“Đối thủ” đi rồi, chị Lung chợt cuống: Chỉ còn 2 tuần nữa là Tết. Mình phải khỏe để về lo Tết cho cả nhà!
Trần Thái Hòa