Bóng chiều của người mẹ kế
Từ hôm được vợ chồng con gái riêng đón về nhà, bà Thìn nằm bẹp một chỗ. Con gái bà vừa chăm mẹ ốm vừa càu nhàu khiến bà nằm cũng chẳng yên. Có lúc quẫn quá, bà đòi chết cho yên thân...
Ngày trước, bà Thìn vốn là cô gái có nhan sắc được nhiều người đến tìm hiểu. Chọn lựa mãi, cuối cùng bà đồng ý về làm vợ của một chàng trai có hoàn cảnh gia đình kinh tế ổn định. Vốn chăm chỉ, ngoan hiền, bà Thìn về làm dâu được nhà chồng yêu mến. Cuộc hôn nhân của hai người nhân lên gấp bội phần khi bà sinh đứa con gái đầu lòng. Ai cũng khen bà tốt số có chồng đảm đang, yêu thương vợ con, nhà chồng quý trọng con dâu.
Vậy nhưng, số trời nghiệt ngã, lúc con gái lên 5 tuổi thì chồng bà bị bệnh hiểm nghèo qua đời. Bà Thìn suy sụp, tưởng chừng như ngã gục trước nỗi đau mất chồng. Bố mẹ chồng nén nỗi đau để động viên, an ủi con dâu cố gắng vượt qua nỗi đau để nuôi dạy con thơ. Nhìn đứa con nhỏ dại đã phải mồ côi cha, bà nén chặt nỗi đau để làm chỗ dựa cho con. Thời gian trôi đi, nỗi đau cũng dần được nguôi ngoai, mẹ chồng bà thấy con dâu còn trẻ, nếu phải sống cả đời trong giá bụa, cô đơn thì quá khổ cực. Vậy nên, bà động viên con dâu đi bước nữa.
Ban đầu, bà Thìn không đồng ý trước việc tái hôi mà mẹ chồng gợi ý. Thậm chí, bà còn nghĩ chắc nhà chồng kiếm cớ đuổi mẹ con bà ra khỏi nhà sau khi chồng mất nên đã rất đau khổ. Nhưng rồi tấm lòng của mẹ chồng cùng sự yêu thương thật lòng của người thân bên chồng khiến bà nhận ra điều mà họ làm xuất phát từ sự mong muốn bà có cuộc sống tốt hơn. Bà đồng ý tái hôn nhưng sự lựa chọn không dễ dàng, nhất là khi xã hội vẫn còn định kiến về ly hôn.
Những người đàn ông đến với bà đa số đều đổ vỡ, nặng con riêng, và có nhiều... tật xấu. Suy tính mãi, cuối cùng bà đồng ý tái hôn với ông Cảnh, một người đã ly hôn, đang nuôi hai đứa con riêng. Vợ ông Cảnh vốn là con gái của nhà khá giả, sau khi kết hôn không chịu được cuộc sống tùng tiệm đã ngoại tình và bỏ đi theo nhân tình giàu có, để lại hai đứa con cho ông Cảnh. Bà Thìn đồng cảm với cảnh gà trống nuôi con cả của ông Cảnh nên nảy sinh tình cảm và đồng ý về sống chung với nhau.
Lần thứ hai về nhà chồng, bà Thìn cũng đã hình dung được phần nào cuộc sống phức tạp trong cảnh "con anh, con em". Nhưng bà không nghĩ nó lại quá rối rắm đến nỗi cuộc sống chung của họ không thể bình yên lấy một ngày. Hai đứa con riêng của ông Cảnh không thể hòa hợp sống chung một nhà với con gái riêng của bà Thìn khiến nhà cửa lúc nào cũng loạn hết cả lên. Lúc chưa tái hôn, con bé lúc nào cũng ngủ cùng mẹ, giờ sang gia đình mới, nó buộc phải ngủ chung phòng với hai đứa con riêng của ông Cảnh. Được hôm đầu, sang hôm sau, chúng nhất định không cho con bé ngủ cùng, cực chẳng đã bà phải đưa nó về phòng ngủ chung cùng hai vợ chồng. Ông Cảnh thông cảm ban đầu nhưng sau đó không hài lòng. Một thời gia, chuyện ăn ngủ, sinh hoạt của ba đứa trẻ vẫn không thể hòa hợp được, ông Cảnh đưa ra đề nghị đưa con bé về bên nhà chồng cũ của bà Thìn sống cùng ông bà nội. Bà Thìn phản đối khiến cuộc hôn nhân vừa mới bắt đầu của họ trở nên căng thẳng.
Hình ảnh mang tính chất minh họa |
Bố mẹ chồng cũ của bà Thìn mấy lần nhớ cháu đón nó về chơi cùng đã hỏi han sự tình. Họ đoán được những khó khăn của bà, cộng thêm không muốn cháu sống khổ trong cảnh bố dượng nên cũng đề nghị để cháu sống cùng với họ. Bà Thìn ban đầu không đồng ý nhưng sau khi nghe ông bà nội con bé phân tích thiệt hơn nên đồng ý. Vậy là, bà để lại con gái cho bố mẹ chồng cũ nuôi, thỉnh thoảng về thăm con, hoặc đón nó sang chơi một vài ngày. Khi sống xa mẹ, con gái bà cũng buồn nhớ nhưng sau một thời gian nó cũng quen dần với hoàn cảnh. Thấy con sống ổn định, được chăm sóc tốt bên nhà nội của nó, bà Thìn cũng yên tâm và nghĩ như vậy cũng tốt cho cả nó và cả bà.
Bà Thìn toàn tâm toàn ý lo cho gia đình mới, với hai đứa con riêng của chồng, bà chăm sóc như con đẻ. Nhìn ở một góc độ nào đó, bà chăm lo cho chúng còn hơn con đẻ của mình. Bởi với con đẻ, bà cũng chẳng được sống gần gũi, chăm lo cho nó từng ngày như chăm con chồng. Thỉnh thoảng, vợ chồng bà lại về bên nhà chồng cũ của bà thăm nom con gái, gửi lại một số tiền để họ lo cho con gái. Việc đó chu cấp kinh tế ấy thực hiện được vài năm thì ông Cảnh lâm vào cảnh thất nghiệp. Một mình bà Thìn trở thành trụ cột kinh tế chính trong gia đình bốn miệng ăn. Cuộc sống trở nên eo hẹp nên phần chu cấp cho con riêng bên nhà chồng cũ của bà cũng bị rút xuống. Thấy cuộc sống của bà khá chật vật, bố mẹ chồng cũ của bà cũng chẳng nỡ lấy tiền nuôi cháu, bảo họ đủ khả năng lo cho cháu, bà không phải lo. Vậy là từ đó, mỗi lần bà mang tiền sang, họ đều không lấy.
Bà Thìn cảm kích trước tấm lòng yêu thương của bố mẹ chồng cũ. Từ đó, mỗi lần bà sang thăm con chỉ mang theo tình cảm, còn tiền bạc hầu như không có. Tuy nhiên, việc cảm thông ấy chỉ xuất phát từ bố mẹ chồng cũ, còn lại người thân của chồng thì lại không có được điều đó. Họ xì xào, bàn tán chuyện chị bỏ con lại cho nhà chồng cũ nuôi mà không chu cấp nuôi con. Họ còn nhồi vào đầu con bé rằng mẹ nó đã bỏ rơi con đẻ để sang nuôi nấng, yêu thương con chồng. Việc đó đã khiến con bé hình thành suy nghĩ mẹ bỏ rơi mình và nảy sinh tâm lý oán hận mẹ. Càng lớn nó càng xa cách mẹ nhiều hơn, mỗi lần mẹ sang thăm, nó lấy cớ bận học, bận việc để trốn tránh. Mỗi dịp lễ tết, bà muốn đón con gái về bên này sum vầy mấy hôm, nó cũng không đồng ý. Lần nào mẹ năn nỉ mãi, nó miễn cưỡng sang chốc lát rồi về.
Thời gian trôi qua, mấy đứa trẻ đều lớn lên đến tuổi lập gia đình. Bấy giờ, con gái bà cũng đã lấy chồng. Hai đứa con riêng cũng yên bề gia thất sống riêng bên ngoài. Hết cảnh nuôi con chồng còn nhỏ, bà Thìn lại ngập vào cảnh chăm chồng bệnh. Ông Cảnh bị tai biến nằm một chỗ mấy năm nay, mình bà phục dịch, chăm sóc bởi hai đứa con riêng đều ỷ hết lại cho mẹ kế. Năm ngoái, ông Cảnh trở bệnh nặng rồi qua đời, bà Thìn chưa hết đau buồn thì lại sốc trước cảnh hai đứa con riêng về nhà đòi chưa tài sản.
Đứa con trai bảo nó là cháu đích tôn của nhà này nên số tài sản đất đai của tổ tiên để lại sẽ do nó quản lý. Đứa con gái cũng lên tiếng đòi chia phần, bà đứng giữa không biết phân xử thế nào. Đúng lúc ấy thì bà phát hiện ông có để lại di chúc và chính bản di chúc ấy một lần nữa đẩy xuống tận cùng nỗi đau. Hóa ra, lâu nay, ông Cảnh cũng chỉ xem bà là người giúp việc không công. Dù chung sống với nhau gần 30 năm nhưng ông vẫn không xem bà là người vợ chính thức, có quyền lợi trong nhà này. Tài sản ông để lại phần lớn cho con trai, chia một phần cho con gái, phần bà là số tiền tiết kiệm hơn 100 triệu ở ngân hàng.
Một buổi họp gia đình diễn ra, đứa con trai riêng của ông Cảnh bảo muốn dọn về đây sống để trông nom nhà thờ tổ tiên. Chúng cũng nói thẳng sẽ đón mẹ đẻ về sống cùng để phụng dưỡng tuổi già. Phần bà, chúng coi như đã hết nghĩa vụ trong nhà này kể từ lúc ông Cảnh mất đi. Cô con dâu còn đưa ra đề nghị bà cầm số tài sản được hưởng ấy rồi về bên con gái mà sống. Thấy bà chần chứ, chúng nói thẳng là không có nghĩa vụ chăm sóc tuổi già của bà bởi giữa bà với chúng không có quan hệ huyết thống. Bà giống như người đứng ở trên bờ vực bị đẩy xuống tận đáy vực. Bao nhiêu năm qua, bà không có công sinh nhưng có công dưỡng với con chồng. Bà cũng đã phải mang tiếng "bỏ rơi" con đẻ để nuôi con chồng. Giờ chúng lại nhẫn tâm phủi sạch công sức của bà.
Mấy đứa con ông Cảnh nói là làm, chúng gọi con gái bà đến bảo đón mẹ về. Bấy giờ, bà nằm trong tình cảnh bị con chồng đẩy ra đường. Vợ chồng con gái bà cũng phải đón mẹ về trong tình thế bất đắc dĩ. Từ ngày đón mẹ về, con gái bà mặt nặng mày nhẹ bởi vẫn chưa quên bao nhiêu năm qua mẹ đã bỏ rơi mình. Nó uất ức, chì chiết bà bây giờ mới sáng mắt ra, nuôi tu hú, trong khi đó con đẻ thì bỏ rơi. Bà hiểu được nỗi lòng của con gái, tự thấy mình làm mẹ cũng nhiều thiếu sót nên cam chịu. Cuộc sống lúc về già của bà giống như địa ngục, đó là lý do bà chỉ muốn chết đi cho xong.
Đêm đêm, bà Thìn không thể chợp mắt nổi. Nỗi niềm chất nặng trong lòng, bà chỉ cầu mong con gái sẽ mở lòng để mẹ con sống hiểu nhau hơn. Bà cũng muốn những ngày tháng tới sẽ được yêu thương, đền bù lại tình cảm cho con cháu. Nhưng bà không biết, con cháu bà có còn cho bà cơ hội ấy nữa hay không?
Trần Thành