Chuyện đời!
“Ông nội”!
Ngày xưa, có chuyện kể về một ông làm nghề bán mũ rất đắt khách, vì mũ của ông ta làm vừa đẹp vừa rẻ. Ông này già yếu chuyển nghề cho con cả. Con cả tiếp nối nghề của ông làm ăn phát đạt. Khi già yếu lại chuyển nghề cho con út, vì cậu này khéo tay và chăm chỉ…
Từ nhà của họ đến chợ phải đi một quãng khá xa, lại phải lội suối rồi vượt đèo. Có một lần ông nội kể cho cháu nội nghe, ngày trước ông mang mũ tới chợ bán. Khi đi hết đoạn lội qua suối, rồi leo dốc núi, mệt quá ông ngồi tựa gốc cây nghỉ. Gió mát, ông ngủ quên một lúc, khi tỉnh dậy nhìn gánh mũ mất hơn một nửa. Nghe tiếng động trên ngọn cây, ông ngước mắt nhìn lên thì thấy một bầy khỉ đội mũ của ông đang đùa nhảy, hò hét rất vui vẻ. Ông tiếc của, gãi đầu, gãi tai nghĩ cách nào để lấy lại mũ thì thấy bọn khỉ nhìn ông và con nào cũng gãi đầu, gãi tai. Ông chợt nghĩ “có cách rồi” và ông lột mũ đội đầu ném phịch xuống đất. ở trên cây, bọn khỉ cũng lột mũ đồng loạt ném xuống đất. Ông mỉm cười vui mừng cúi nhặt vội mũ xếp vào gánh và chạy vội tới chợ.
Một hôm, cháu ông đi chợ, lại qua đoạn đường rừng mà ông nội đã kể, Cậu cháu leo hết dốc, mệt quá đặt gánh mũ ngồi dựa gốc cây, ngủ lúc nào không hay, đến khi tỉnh dậy thì bọn khỉ đã lấy hết mũ.
Nhớ chuyện ông nội kể ngày xưa, cậu cháu gãi đầu, gãi tai, rồi vội lột mũ ném xuống đất, nhưng chờ một lúc, chả thấy bọn khỉ làm theo. Đang lo nghĩ làm thế nào để lấy lại mũ, thì có một bàn tay vỗ lên vai, cậu liền quay lại, thấy một con khỉ to tướng. Con khỉ già nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta và hét lớn: “Cậu tưởng chỉ mình cậu có ông nội à?!”
Nhớ lại câu chuyện này, mà suy ngẫm chuyện xử thế việc đời ngày nay.
P.V