Mẹ thương con hóa hại con
Hai tháng sau ngày cưới, con gái bà trở về khóc ấm ức, đòi ly hôn. Nghe con kể lại nguồn cơn, bà lặng người hối hận. Hóa ra vì muốn cho con gái có tấm chồng xứng đáng mà bà đã vô tình hại cuộc đời của nó...
Bà có ba đứa con nhưng chỉ có mỗi mình Nguyệt là gái. Nguyệt từ nhỏ là đứa con gái có cá tính nhất trong nhà, thích cái gì là theo đuổi, thực hiện bằng được mới thôi, dù có khó khăn đến đâu chăng nữa. Bởi vậy khi Nguyệt học hết đại học, muốn tiếp tục du học thay vì chấp nhận xin việc làm ổn định rồi lấy chồng. Bà vốn chẳng có mơ ước con gái học rộng tài cao, bay nhảy ở xứ trời tây, mà chỉ mong con có tấm chồng đàng hoàng, sống cuộc bình yên là đủ. Nên khi Nguyệt nói ý định đi du học, bà nhiều lần ngăn cản. Tuy nhiên với cá tính mạnh mẽ của Nguyệt, sự ngăn cản của mọi người chẳng làm cô nhụt chí. Bố mẹ bảo không có tiền đầu tư cho con đi du học thì cô vừa đi làm thêm vừa tìm kiếm học bổng. Với vốn tiếng Anh giỏi, kiến thức khá Nguyệt dễ dàng tìm được học bổng du học chỉ sau một thời gian ngắn.
24 tuổi, trong khi bạn bè lần lượt tính chuyện lấy chồng, ổn định hôn nhân, Nguyệt mang ba lô sang Anh du học 4 năm. 28 tuổi, Nguyệt trở về làm cho một công ty về giáo dục của Anh có chi nhánh ở Việt Nam. Nhận công việc mới, Nguyệt muốn khẳng định vị trí nên tiếp tục theo đuổi sự nghiệp bất chấp sự giục giã của gia đình về chuyện chồng con. Đến năm Nguyệt 34 tuổi thì mẹ cô không thể ngồi yên được nữa. Bà liên tục ép con gái bỏ bớt công việc dành thời gian tìm hiểu, hẹn hò để kết hôn. Dù xinh đẹp, công việc ổn định, thu nhập cao nhưng Nguyệt lại khó khăn khi tìm người yêu, bởi ở trong hoàn cảnh cao với không đến thấp không xong. Sau một thời gian hẹn hò với một vài người do người thân và bạn bè mai mối, Nguyệt không còn muốn kết hôn vì nhận thấy nếu chung sống với những người đàn ông đó, sự nghiệp cũng như cuộc sống riêng tư sẽ bị ảnh hưởng và chi phối rất nhiều. Vậy nên cô có ý định theo đuổi cuộc sống độc thân.
Nhưng mẹ cô kiên quyết phản đối đến cùng ý định sống độc thân của cô. Bà nghĩ con gái phải nên có tấm chồng để mà nương tựa trong cuộc sống, không nên sống cô quả cả đời. Giờ còn bố mẹ chứ sau này ông bà không còn, anh em kiến giải nhất phận thì Nguyệt sẽ sống cô đơn, buồn khổ. Bời vậy bà vẫn không ngừng nghỉ tìm kiếm và nhờ người mai mối cho con gái. Cuối cùng bà cũng tìm được, đó một chàng trai bằng lớn hơn Nguyệt 4 tuổi, sự nghiệp ổn định, hình thức khá, chưa kết hôn lần nào. Chàng trai đó là con trai của một bà bạn cùng sinh hoạt trong câu lạc bộ Dưỡng sinh. Những lúc đến câu lạc bộ, hai bà mẹ lại tỉ tê chuyện con cái gia đình. Khi biết bà bạn kia có đứa con trai cũng mải mê sự nghiệp không chịu lấy vợ, bà mừng như bắt được vàng kết nối luôn cho con gái mình. Bà bạn kia sau khi nghe kể về Nguyệt cũng thích lắm, nhất là từ hôm đến nhà chơi gặp cô, bà lại càng mến hơn. Vậy là hai bà mẹ cố sức ghép đôi cho các con của mình.
Bị mẹ thúc ép nhiều quá, Nguyệt cũng đồng ý hẹn hò với Bách. Những ngày tìm hiểu, nhiều lần cô về tâm sự với mẹ rằng cả hai chẳng có nảy sinh được tình cảm với nhau. Bởi tính Bách lạnh lùng, khó gần. Tuy nhiên, bà lấy những điểm mạnh của Bách để thuyết phục con gái, rằng ở tuổi gần 40 rồi không còn lãng mạn như trai 20, cũng như cô 34 tuổi làm sao mà nhí nhảnh như gái 18 được. Bù lại, Bách hiền lành, công việc có thu nhập khá, lại còn "trai tân", Nguyệt còn đòi hỏi gì thêm. Giờ không có tình cảm, cưới nhau về rồi khắc bện hơi nhau. Rồi bà lấy ví dụ ngày xưa ông bà lấy nhau cũng có chút tình cảm, ấn tượng gì ban đầu đâu. Bố mẹ dặm hỏi cho, cưới xong ông vào chiến trường. Sau này hòa bình về sống với nhau, sinh con đẻ cái rồi nảy sinh tình cảm nhiều lên, sống hạnh phúc tới tận bây giờ.
Bị gia đình thúc ép và vun vào nhiều quá, Nguyệt và Bách tiến tới hôn nhân. Ngày cưới con gái, bà mừng lắm, nói cười, tiếp khách không biết mệt. Vì chuyện Nguyệt lấy được chồng, bà khỏe ra bao nhiêu, lúc nào cũng thấy thư thái nhẹ nhõm. Ấy vậy mà mới được ba tháng, Nguyệt đã về nhà ôm mẹ khóc lóc đòi ly hôn. Bà choáng váng, hỏi nguyên nhân vì sao. Bấy giờ Nguyệt mới kể, nguyên nhân khiến Bách không chịu lấy vợ là bởi anh và một cô gái yêu nhau nhưng không được gia đình chấp nhận. Bao nhiêu năm nay, Bách không chịu tiến tới hôn nhân với ai cũng là vì vẫn còn yêu sâu nặng cô gái ấy. Hai người đã âm thầm chung sống bí mật với nhau bao nhiêu năm nay, hiện họ cũng đã có một đứa con 3 tuổi bên ngoài. Việc Bách có "vợ con" bên ngoài không một ai trong gia đình biết. Sở dĩ Bách không dám công khai là bởi mẹ anh kiên quyết phản đối chuyện tình cảm của hai người, bảo sẽ chết nếu anh cưới cô gái đó. Để chứng minh cho con trai thấy quyết tâm của mình, nhiều lần bà bỏ ăn uống nằm liệt giường "chờ chết" khiến Bách không thể bảo vệ tình cảm của mình. Anh chọn cách âm thầm chung sống với người mình yêu. Đám cưới với Nguyệt cũng là do mẹ anh ép buộc, dọa dẫm đủ kiểu. Không muốn gia đình lúc nào cũng rối lên vì chuyện vợ con của mình, Bách bàn với "vợ" bên ngoài là để anh kết hôn theo ý mẹ, sau đó vẫn đi về chung sống với hai mẹ con. Bách cũng nghĩ đơn giản nếu cứ bí mật sống với người mình yêu thì cũng chẳng sao, còn Nguyệt nếu không thấy hạnh phúc thì tự ly hôn.
Nguyệt không phải là người vợ không biết gì nên chỉ sau một tháng chung sống cô đã phát hiện ra bí mật của chồng. Bấy giờ, Bách cũng thành thật kể hết mọi chuyện với cô và tùy cô lựa chọn. Nếu chấp nhận sống cảnh Bách một bến hai đò thì hôn nhân vẫn tồn tại, còn không thì ly hôn. Nguyệt đau khổ, không ngờ cuộc đời mình lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này. Nhất là từ khi gặp mẹ con cô gái kia, cô lại thấy mình giống như kẻ cưới hạnh phúc của người khác. Ba người họ rõ ràng là thuộc về nhau, chỉ có cô là kẻ thừa thãi trong cuộc hôn nhân này. Nguyệt suy nghĩ nhiều, về lý cô có thể giành lại chồng cho mình bởi gia đình và pháp luật bảo vệ cô. Nhưng về tình, cô là người ngoài cuộc, chẳng phải là người Bách yêu và mong muốn chung sống cả đời. Nếu có tiếp tục duy trì hôn nhân thì cô cũng sở hữu cái vỏ bên ngoài. Vả lại, đứa trẻ kia vô tội, nó vốn dĩ có quyền được chung sống bên cạnh bố mẹ, trong một gia đình hạnh phúc.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, Nguyệt quyết định ly hôn. Cô về nhà thông báo với gia đình. Nghe con gái nói, bà đau khổ không kém. Bà những tưởng ép con kết hôn là đã tìm cho nó một tổ ấm, một bến đỗ bình yên trong cuộc đời. Ai ngờ lại đẩy con vào cuộc hôn nhân bất hạnh, ngắn ngủi thế này. Lần này, bà không dám ngăn cản con, chỉ biết ôm nó mà lau nước mắt. Thôi thì, người ta vẫn nói sai thì sửa, đóng cánh cửa này thì mở ra cánh cửa khác, âu cũng là bài học cho bà và những bậc cha mẹ khi cố gắng ép con bước vào hôn nhân mà nó vốn dĩ không mong muốn.
Phạm Tuyết Ngân