Hạnh phúc của chị
Chị cứ nghĩ mình sẽ phải sống cảnh quá lứa lỡ thì đến hết đời nhưng không ngờ gần 50 tuổi lại gặp được duyên lành. Trong khi mọi người đều vui mừng cho chị thì vợ chồng cậu em trai lại ra sức phản đối, ngăn cản.
Nhà chị có ba chị em, chị là con gái đầu, sau đến em trai và cô em gái út. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình làm nông ở ngoại thành Hà Nội, gánh nặng mưu sinh đã khiến chị không có ý định học thêm sau khi tốt nghiệp cấp 3. Bố bị bệnh chẳng giúp được gì cho kinh tế gia đình, thương mẹ một mình gánh vác nuôi các em ăn học, chị xin đi xuất khẩu lao động. Lần xuất khẩu thứ nhất, chị lo làm lụng chắt bóp để gửi về trả số nợ mà mẹ vay làm vốn cho chị đi. Trả hết số nợ ấy còn dư được một ít, mẹ chị dành sửa lại căn nhà vốn xuống cấp lâu nay. Hết hạn, chị lại tiếp tục lên đường đi xuất khẩu lao động lần hai. Số tiền chị gửi về đã phần nào đỡ đần được việc ăn học của các em, mở thêm được cửa hàng tạp hóa nhỏ để bố mẹ buôn bán tại nhà. Phải đến lần xuất khẩu thứ ba, bố mẹ chị mới để dành trọn vẹn số tiền con gái kiếm được để tạo vốn riêng cho chị làm ăn, lấy chồng sau khi về nước. Chị nhờ người thân dùng số tiền đó mua một mảnh đất mặt đường với dự định sau khi hết hạn xuất khẩu lao động sẽ mở cửa hàng buôn bán. Khi trở về, tuổi xuân của chị có phần cứng tuổi, không còn cơ hội chọn lựa như trước đây. Những người đến tìm hiểu chị chủ yếu nhòm ngó vào số tài sản chứ không thật lòng yêu thương. Thêm vào đó, họ là những người đàn ông đầy tật xấu và khiếm khuyết. Chị sợ khi hết tiền thì tình cũng không còn nên ngần ngại trong việc lấy chồng. Cứ lẫn lữa, thời gian trôi đi, chị trở thành phụ nữ lớn tuổi từ lúc nào không hay.
Hai đứa em lần lượt lập gia đình, bố mẹ chị cũng lần lượt khuất núi. Chị sống một mình, buôn bán làm ăn ở cửa hàng mặt đường mua được trước đó. Công việc làm ăn thuận lợi, chị có của ăn của để. Mấy năm nay, vợ chồng cậu em làm ăn thất bại, nhà cửa phải bán đi trả nợ, ra ngoài thuê nhà ở. Thương em, chị bảo vợ chồng con cái dọn về sống cùng. Từ trong sâu thẳm chị nghĩ, mình đã lỡ thì, sống đơn thân một mình cũng buồn, nay cho vợ chồng em trai về sống cùng sau này già cả chị em nương nhờ nhau cũng tốt. Từ ngày chuyển về sống cùng với chị gái, vợ chồng cậu em trai được nhờ nhiều. Vợ chồng đi làm công nhân, tiền lương đủ chi tiêu ăn uống hàng ngày, con cái học hành đã có chị đỡ đần cho. Nhà cửa thì cứ của chị sẵn đó ở, đồ dùng tiện nghi không phải mua sắm gì thêm. Chị cũng thấy cuộc sống hiện tại thoải mái, sống hòa hợp với vợ chồng em trai, các cháu tôn trọng, yêu quý chị.
Đùng một cái, chị có người đến tìm hiểu. Cảm nhận ban đầu của chị đó là người đàn ông tốt, yêu chị thật lòng chứ không nhắm đến số tài sản mà chị đang có. Anh hiền lành, tốt tính, công việc ổn định, đã từng có vợ con nhưng họ mất trong một tai nạn giao thông mấy năm về trước. Đến giờ, anh mới nguôi ngoai nỗi đau và tìm hạnh phúc mới. Gặp chị, anh cảm mến rồi đem lòng yêu thương, chị cũng thấy mình rung động và mơ đến một mái ấm hạnh phúc của riêng mình.
Vậy nhưng khi chị nói ra chuyện kết hôn, vợ chồng cậu em trai thay vì ủng hộ và mừng cho chị đã tìm thấy hạnh phúc hôn nhân thì lại ra sức ngăn cản. Họ soi xét, đánh giá thấp người đàn ông đang có ý định kết hôn cùng chị, thuê dệt về quá khứ, hoàn cảnh gia đình của anh xấu xa, sai lệch để làm chị gái nản lòng. Ban đầu nghe vợ chồng trai nói, chị cứ nghĩ chúng lo mình nên có phản ứng ấy. Nhưng sau đó, chị phát hiện lý do em trai và em dâu làm như vậy không hẳn xuất phát từ tình yêu thương, lo lắng thật lòng cho chị gái, mà vì một nguyên nhân khác. Một đêm, chị trở dậy xuống bếp lấy nước uống và vô tình nghe được vợ chồng em trai đang nói chuyện với nhau.
- Mình phải bằng mọi cách để chị không đi lấy chồng. Chứ giờ chị ấy mà lấy chồng thì vợ chồng mình phải ra đường ở là cái chắc. Lâu nay cứ nghĩ chị ở vậy thì sau này tài sản của chị cũng để lại cho mình và con mình. Ai ngờ giờ lại có nguy cơ... mất trắng - em dâu chị nói.
- Đúng vậy, dù là ai thì chúng ta cũng phải ngăn cản, thậm chí nếu phải dùng đến cách đe dọa anh ta cũng phải làm- tiếng em trai chị đầy kiên quyết.
Chị nghe xong muốn quỵ xuống cầu thang. Đứa em trai mà ngay từ nhỏ chị đã phải vất vả, hi sinh cho nó rất nhiều. Ngay cả việc chị hết lần này đến lần khác đi xuất khẩu lao động cũng là vì nó một phần. Tiền chị gửi về được dùng đầu tư cho nó ăn học. Chưa bao giờ chị tính toán với các em, coi như đó là một phần nghĩa vụ mình lo cho em. Tiền nó cưới vợ, tạo vốn cho hai vợ chồng làm ăn cũng đều là tiền của chị. Tuổi xuân chị nhỡ nhàng, không còn cơ hội lựa chọn hôn nhân tốt cũng một phần hi sinh cho nó. Ngay cả khi vợ chồng nó làm ăn thất bát, chị cũng đón về cưu mang. Vậy mà, nó không hề nghĩ cho chị vẫn chỉ chăm chăm lo cho bản thân.
Chị chưa hết đau lòng vì sự ích kỷ của em trai thì người đàn ông mà chị ngỡ sẽ đem lại hạnh phúc hôn nhân cho mình lại nói lời từ biệt. Anh không nói rõ nguyên nhân nhưng chị biết gia đình anh đã phản đối sau khi nghe những điều không tốt vì chị. Chị tìm hiểu mới biết những chuyện không hay về chị đều do vợ chồng em trai chị thêu dệt nên. Chúng muốn đuổi hết những người đàn ông đến tìm hiểu chị, để chị sống độc thân đến hết đời. Đến nước này, sự chịu đựng của chị đã quá giới hạn.
Một cuộc họp gia đình được chị "triệu tập", sau khi phân tích mọi sự hơn thiệt, phải trái cho vợ chồng em trai hiểu, chị quyết định để vợ chồng họ ra ngoài sống riêng. Điều cuối cùng, chị làm là giúp hai vợ chồng họ một số vốn nhỏ để làm ăn thêm. Nhìn cảnh vợ chồng em trai dọn ra ngoài sống với thái độ hậm hực, bất mãn, oán hận, lòng chị quặn thắt. Chúng bảo từ nay sẽ xem như không có chị, rằng chị thà đem tài sản cho đàn ông bên ngoài chứ không để cho ruột thịt... Chị đau lòng bởi hình như sự hi sinh của mình đã không xóa đi nổi lòng tham của đứa em trai. Để rồi vì tài sản mà nó không màng đến hạnh phúc của chị gái mình.
Nguyễn Đức Minh