kỳ 1
Mẹ chồng khiến tôi lạnh lòng chỉ vì quan niệm cổ hủ
Nhà có nhiều con trai, con dâu, mẹ chồng tôi cố gắng không để con cái không mệt mỏi, phiền lòng vì mình. Dẫu vậy, những quan niệm đã lạc hậu lỗi thời của bà vẫn khiến tôi không thể gần gũi, coi bà như mẹ ruột được
Những quan niệm cổ hủ của mẹ chồng luôn khiến tôi lạnh tâm |
Bếp núc là việc của đàn bà
Còn nhớ, ngày tôi mới về làm dâu, ngày chủ nhật, mẹ chồng sai tôi đi chợ mua thức ăn làm bữa cơm gia đình sum họp. Tôi cũng muốn thể hiện tài nữ công gia chánh của mình nên hăng hái nhận lời. Phóng xe ra khu chợ to nhất huyện, tôi chọn mua nào tôm, cá, gà, bò, rau tươi, hoa quả ... chuẩn bị làm món ăn thịnh soạn nhất.
Khoảng một giờ sau, tôi lặc lè đẩy chiếc xe chất đầy hàng hóa như một bà buôn vào sân. Chồng tôi đang ngồi trò chuyện với mẹ và các anh em, thấy vậy vội vã đứng lên chạy ra đỡ xe, mang đồ vào cho tôi. Lúc đi ngang qua phòng khách tôi thoáng thấy nét mặt mẹ chồng không vui. Đoán chắc không liên quan đến mình, tôi ngồi xuống nghỉ ngơi, để mặc chồng sắp xếp đồ đạc. Được vài phút thì mẹ tôi vào bếp, giọng lạnh tanh “Anh Hùng ra đây mẹ bảo”. Không biết mẹ tôi nói gì, chỉ thấy chồng tôi mặc vội áo dài, lấy xe phóng đi. Mấy chị dâu vội vã vào bếp giúp tôi nấu nướng. Còn mấy anh trai vẫn ngồi xem ti vi ngoài phòng khách. Mẹ chồng tôi dắt các cháu đi chơi.
Vừa mới về làm dâu, nhiều thứ còn chưa quen thuộc, tôi lúng túng vô cùng, cáí gì cũng phải hỏi chị dâu. Các chị cũng không ở cùng nhà nên không quen lắm, có cái biết, cái không. Dù rất ngại, tôi cứ phải chạy ra khu sân chơi để hỏi mẹ chồng. Thấy bà tỏ ra khó chịu, tôi bấm máy gọi cho chồng, nhờ cứu viện. Anh bảo anh đi mua ít bia, lát mới về, rồi chỉ dẫn cho tôi qua điện thoại. Bữa ăn vì thế bị muộn, cả nhà cùng đói, mặt ai nấy kém vui.
Đàn ông trở nên hấp dẫn hơn khi nấu ăn |
Đến tôi, khi mọi người đã về hết, mẹ chồng gọi tôi vào buồng, nghiêm khắc quở trách “Ngày hôm nay mẹ có mấy điều không hài lòng về chị. Mẹ phải nói ngay, nếu không sau này chị sẽ quen cái nếp ấy đi, gia phong nhà này sẽ bị đảo lộn hết”. Tôi nghiêm túc lắng nghe với thái độ cầu thị. Bà bảo “Thứ nhất, bếp núc chợ búa là việc của đàn bà. Những việc nhỏ nhặt như thế, mình không làm được để người đàn ông phải nhúng tay vào sẽ không tốt. Con phải tự lo. Chưa quen thì cố mà tập. Sau này bận rộn con cái rồi, chân tay lóng ngóng như thế này thì chồng con chết đói”. Tôi cúi đầu "dạ vâng", không dám cãi nửa lời. Lòng hoang mang không biết sau này mình sẽ xoay xở kiểu gì nếu chồng không giúp mình một tay việc nhà, việc con cái. Nhưng dưới sự giám sát chặt chẽ của mẹ chồng, tôi buộc phải tiến bộ nhanh chóng, bởi vì không thể trông cậy vào ai, ngoài bản thân. Tuy vậy, mong muốn gần gũi mẹ chồng, coi mẹ chồng như mẹ đẻ cứ nguội dần trong tôi.
Vợ chồng sống với nhau vì nghĩa
Vợ chồng son, tình cảm quấn quýt là hết sức bình thường. Mẹ chồng tôi rất chướng mắt, mỗi khi thấy chúng tôi ấu yếm, tình cảm. Mỗi lần nhìn thấy chúng tôi nắm tay nhau hay tôi khoác tay nhau đi dạo bộ, bà mắng bảo tôi “Không đứng đắn, hàng xóm chê cười”. Chồng tôi cãi “Mình sống vì mình hay sống vì hàng xóm?”. Buổi tối, bà đi ngủ rồi, chúng tôi khóa cửa, tắt điện mới lên phòng. Chồng tôi nổi hứng, cõng tôi đi lên cầu thang. Vừa đi, anh vừa quay lại hôn tôi.
Đang say sưa trong hạnh phúc, tôi nhác thấy mẹ chồng đứng sừng sững trên cầu thang. Trong ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, nhìn bà như hung thần ác sát với nét mặt vô cùng giận dữ. Tôi vội chuồi xuống, lụt cụt đi lên phòng. Lách qua người bà, tôi nghe thấy luồng hơi thở lạnh lẽo. Chồng tôi mất hứng, vùng vằng. Không giải tỏa được ấm ức anh trút cơn giận lên đầu tôi. Buổi tối mở đầu ngọt ngào bỗng biến thành đêm ác mộng.
Hôm sau, tôi lên sân thượng phơi quần áo, gặp bà đang tưới hoa. Bà tưới xong, quay ra phơi cùng tôi rồi rủ rỉ “Vợ chồng sống với nhau ban đầu là tình yêu, sau là nghĩa vụ, sinh con dưỡng cái, kéo dài dòng giống. Tình yêu chỉ tồn tại vài ba năm đầu. Cả đời còn lại sống với nhau vì chữ "nghĩa". Nếu con hiểu điều này, quan hệ vợ chồng mới lâu dài, bền chặt”.
Quan niệm lấy nhau vì nghĩa vụ đã trở nên lỗi thời |
Lòng tôi như nổi phong ba bão táp. Chúng tôi đến với nhau vì tình yêu, vì mong muốn hạnh phúc. Chữ "nghĩa" thắt chặt thêm chữ "tình", nhưng nếu không có cốt lõi là tình yêu, vợ chồng sao có thể nắm tay nhau chung bước cả đời dài dằng dặc được. Chẳng hiểu mẹ chồng tôi coi trọng chữ "nghĩa" đến mức nào, mà nửa đường đời, chồng của bà rẽ cương đi lối khác mất, để bà lẻ loi đến tận bây giờ.
(Còn nữa)
Dương Dương