Trả hận mười năm
1.Tiệc tổng kết năm, Lý Hải với nụ cười riêng có của những người thành đạt, cụng ly với cấp dưới. Năm nay, anh đã lãnh đạo công ty giành được ngôi vị bá chủ thị trường, cũng nên xả hơi đôi chút.
Cảm thấy hơi nặng đầu, Lý Hải rời tiệc rượu, lúc qua phòng vệ sinh thấy bên cạnh có một cánh cửa khép hờ. Chỉ vừa liếc qua, Lý Hải đã choáng váng.
Một phụ nữ dáng phiêu lãng, đầu cúi thấp đang trong vòng tay của một người đàn ông. Người đàn ông khuất mặt trong bóng tối, không nhận ra là ai. Lý Hải nhìn rõ tấm lưng thon thả và cả sợi dây đeo váy bằng tơ tằm đen, hằn sâu vào làn da mỡ màng, làm nổi bật thân hình mềm mại của người phụ nữ.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa |
Người phụ nữ ấy là Lam Y, vợ của Lý Hải; lẽ ra lúc này cô ấy đang phải đón khách trong nhà hàng. Lý Hải không thể ngờ là Lam Y lại có thể lén lút trộm tình ngay trong tiệc rượu liên hoan cuối năm của mình.
Anh đau khổ nhắm mắt, từ từ lui ra, không muốn làm kinh động họ để giữ thể diện cho chính mình.
Tối hôm ấy, Lý Hải say bét. Về đến nhà, Lam Y vẫn chăm sóc chồng bình thường, thay quần áo và pha cho Lý Hải một ly trà nóng, còn trách chồng đã uống nhiều rượu.
Lặng lẽ quan sát Lam Y đang bận rộn, Lý Hải không phát hiện ra bất kỳ dấu tích gì chứng tỏ vợ vừa ngoại tình, không thấy tăm hơi, dấu vết nào của người đàn ông lạ. Cô ấy đối với mình tốt như thế, chăm sóc tận tình như thế, thậm chí khi vợ chồng gần gũi nhau, cô ấy cũng thực sự hết mình. Có lẽ, cảnh nhìn thấy trong nhà hàng mới rồi là do mình bị hoa mắt chăng ?
2. Mấy ngày tiếp theo, Lý Hải chú ý đến hành tung của Lam Y nhưng không phát hiện có cử chỉ khác thường nào ở vợ mà còn được Lam Y đối xử tốt, hỏi han, chăm sóc chu đáo, vì thế mà coi câu chuyện hôm ấy chỉ còn như một giấc mộng vẩn vơ.
Tuần sau phải làm thêm giờ, Lý Hải từ công ty trở về lúc chín giờ tối. Lái xe về nhà, theo thói quen anh liếc nhìn vào cửa sổ phòng ngủ, thiếu chút nữa thì Lý Hải để xe đâm vào cây cột điện ở góc phố.
Trên tấm rèm cửa sổ dày dặn của phòng ngủ, in rõ hình bóng một đôi nam nữ. Thân hình người phụ nữ giống như một con rắn, đang quấn lấy người đàn ông có vóc dáng to, cao. Người đàn ông vừa ôm, vừa ve vuốt cơ thể người phụ nữ đang uốn éo, vặn vẹo trong cơn khoái lạc.
Hình ảnh kia như một vật sắc, nhọn chọc vào tim Lý Hải, anh ôm ngực, cố giữ bình tĩnh để lùi xe vào bãi đỗ xe rồi nhảy vội xuống, chạy vào nhà.
Lên đến nhà, Lý Hải cấp tốc mở cửa, lao vào.
“Chuyện gì vậy, có gì mà vội vã thế anh?”Tiếng Lam Y hỏi.
Lam Y đang ngồi ở phòng khách, bình thản xem ti vi, trong tay là ly cà phê nóng đang bốc khói.
Lý Hải không đáp, chạy vào phòng ngủ: không thấy có gì. Chạy tiếp vào phòng bếp, vào nhà tắm, thậm chí mở hết tủ quần áo của Lam Y…nhưng tuyệt đối không thấy gì. Anh đến bên cửa sổ, cử sổ vẫn khóa chặt, không có dấu vết đụng chạm. Ngoài ban công cũng trống không.
Lam Y đi vào, nghi hoặc hỏi: “Anh tìm gì vậy?”
Lý Hải không đáp, hỏi lại: “Sao mặt em lại đỏ thế kia?”
“À, trong nhà nóng quá mà em không muốn chạy điều hòa.”
Lý Hải mệt mỏi ngồi xuống ghế, hồi tưởng lại cảnh vừa nhìn thấy. Nếu như sự việc xảy ra hôm tiệc liên hoan thì còn bảo là tại mình quá chén. Còn lần này, đôi nam nữ mình mới nhìn thấy rõ ràng qua rèm cửa sổ phòng ngủ thì sao? Nếu là sự thực thì gã đàn ông kia đã biến đi đâu mà nhanh thế? Vì sao mà Lam Y lại vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra?
Thật đau lòng vì không tìm được lời giải đáp, Lý Hải biết rằng vì mình quá yêu, không thể phản bội Lam Y nên rất lo sợ vợ phản bội mình. Có thể, mình bị ảo giác chăng?
3. Một tuần sau, Lý Hải lái xe về nhà và theo thói quen lại liếc mắt nhìn cửa sổ phòng ngủ. Cảnh tượng cũ lại hiện ra làm anh trố mắt kinh ngạc, sau tấm rèm là hình bóng đôi nam nữ hừng hực sức sống, đang quấn chặt lấy nhau. Lý Hải điên tiết, sập vội cửa xe, lao vào nhà.
Cũng như lần trước, Lam Y đang ngồi trong phòng khách với ly cà phê nóng trên tay và xem ti vi, cô hỏi chồng: “Dạo này, anh làm sao ấy nhỉ?”
Lý Hải lại chạy đi lục soát các phòng một lượt, cũng vẫn tuyệt nhiên không thấy gì lạ.
Cứ như thế, cái hình bóng đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau sau tấm rèm cửa sổ như ma, như mỵ bóp chặt con tim Lý Hải khiến anh đứng ngồi không yên, ăn không ngon, ngủ không được.
Không nhẫn nhịn được, cuối cùng Lý Hải nói với Lam Y: “Nếu như em thích người khác, hãy nói thẳng với anh, anh sẽ giải phóng cho em.”
Ánh mắt Lam Y tràn đầy sự lạ lùng và thiếu tin tưởng. Cô nghi hoặc nhìn Lý Hải, ý của anh là thế nào đây, có phải anh điên rồi không?
Lý Hải bật khóc, như một đứa trẻ con. Anh nói với Lam Y: “Không được rời xa anh; vô luận thế nào cũng không được!”
Lam Y nhận định, Lý Hải có bệnh về tâm lý.
4. Sau đó, Lý Hải vẫn không có cách gì để có thể tìm ra được người tình của Lam Y.
Thôi được, cái hình bóng ám ảnh ấy chỉ xuất hiện ba lần, rồi mọi sự ma quái rồi cũng tiêu tan.
Mọi sinh hoạt dường như trở lại bình thường như trước, có điều Lý Hải đã thay đổi, ăn mặc rất tùy tiện, quần vải, áo bông thô đến công ty làm việc.
Một buổi tối, Lý Hải uống một chút hồng tửu, hứng chí cực độ, ôm Lam Y vào phòng ngủ. Đã khá lâu rồi, Lý Hải mới phấn khích như thế, còn Lam Y vẫn tràn đầy nhiệt ái yêu chồng như trước. Mấy ngón tay nõn nà đang ve vuốt ngực chồng bỗng nhiên chững lại khi chạm vào vết gì đó trên ngực trái, đúng ở vị trí con tim của Lý Hải. Lam Y nhỏm dậy, bật đèn, mắt nhìn trân trối vào hình xăm một trái tim còn đỏ tươi trên ngực chồng, mặt cô trắng bệch như giấy, tưởng như cắt không còn giọt máu.
“Em yêu, em có thích không?”Lý Hải hỏi nhỏ, “Anh muốn dành cho em một niềm vui, em làm sao thế?”
“Ồ, vui. Nhưng ngực anh đang còn chảy máu kìa!”
Lý Hải mỉm cười, ôm chặt thân hình kiều diễm cùa Lam Y, nhưng cô đã không còn hứng thú gì nữa.
Thời gian này, Lam Y thấy Lý Hải thay đổi rất nhiều, không còn ôn nhu, nho nhã như trước kia, không còn là một lãnh đạo phong độ oai vệ ở công ty. Anh bắt đầu nuôi tóc dài, để râu ria lởm chởm, có lúc còn đeo sau lưng một cây đàn ghi ta, nói là của bạn tặng nhưng trên cây đàn vẫn còn dán tem ghi rõ ngày xuất xưởng và cả giá bán nữa.
Lý Hải không xem tin tức trên truyền hình mà ngồi trên sô fa, chơi đàn. Lý Hải hát không hay, giọng thô mà khê, hát bài hát “Mùa thu của tôi” của Hứa Nguy, giọng khan và rè rè, đầu khẽ lắc lư, đôi mắt nhắm nghiền, đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Tâm trạng của Lam Y cứ thế mà nặng nề thêm, trên khóe miệng cô dần hiện ra một nét cười lạnh lùng, khó hiểu.
5. “Vì sao, vì sao anh lại thay đổi như vậy?”Đã có lần vì không nhẫn nhịn được, Lam Y đã lớn tiếng hỏi Lý Hải như vậy. Lúc ấy, Lý Hải đang ngồi lên lại dây đàn, gượng gạo nhìn Lam Y, hồi lâu mới đáp: “Anh chỉ muốn làm cho em vui thích thôi.”
“Em không thích tý nào, thậm chí có thể nói rằng, em chán ghét cái hiện tại của anh!”
Lý Hải im lặng, trong lòng nguội lạnh.
Ngồi một mình trong quán bar, Lý Hải vừa uống rượu, vừa khóc, vừa lẩm bẩm: “Anh đối tốt với em như thế, sao em vẫn không hài lòng?”rồi giận dữ đổ hết chén rượu đang uống dở.
Đến sáng sớm, Lý Hải mới lái xe về nhà. Qua cửa kính xe, anh liếc nhìn cửa sổ nhà mình, nó tối om om, chẳng nhìn thấy gì. Đột nhiên, có mùi xăng xe xốc vào mũi Lý Hải, đang còn tìm xem mùi xăng phát ra từ đâu lại chợt thấy có ánh lửa nhỏ lóe lên, sau đó lửa bất ngờ bùng cháy trong khoang xe rồi rất nhanh, lửa trùm lên người Lý Hải, anh chỉ còn kịp lấy hết sức đạp tung cửa xe, lăn ra ngoài.
Tỉnh lại, Lý Hải thấy mình đang nằm trên giường bệnh viện, toàn thân quấn băng dày trắng toát, chỉ còn hở mỗi cặp mắt u uất. Lam Y đang ngồi cạnh giường, lặng lẽ lau nước mắt, thấy Lý Hải tỉnh thì đau khổ khóc ầm lên : “Tối qua em có nói mấy câu vì bực tức, chẳng nhẽ vì thế mà anh phải tự sát sao? Nếu anh mà chết thì em sống sao được!”
Cái gì, tự sát sao? Lý Hải tức giận nghiến răng đến tê dại cả hai hàm răng. Anh nghĩ, chỉ cần chờ đến sau khi xuất viện thì mọi việc sẽ rõ ràng, lúc đó đành nén nỗi đau mà cắt đứt là xong.
Lý Hải bị bỏng rất nặng, cần phải nằm viện điều trị một thời gian dài.
Lam Y ngày ngày vào viện và nói đã thấy có người đến giúp việc nhà và bảo Lý Hải không phải quan tâm đến việc nhà, cứ yên tâm dưỡng bệnh.
Lý Hải lặng lẽ gật đầu, song Lam Y không nhận thấy ánh mắt mạnh mẽ của chồng.
Một buổi tối, người giúp việc đã về nhà thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, phía ngoài cửa là tiếng gọi hết sức quen thuộc, đó là tiếng của Lý Hải. Lam Y hết sức kinh ngạc, chưa được ra viện cớ sao anh ấy lại về nhà được chứ?
Cửa mở, nhìn thấy Lý Hải đang nhếch mép cười nhạt, sắc mặt Lam Y lập tức trắng nhợt. Cô muốn hét lên rồi nhận thấy mình không thể phát ra thành tiếng, cô đau khổ đưa tay tự nắm vào cổ mình rồi tuyệt vọng nhắm mắt, ngất đi.
Tỉnh lại, Lam Y thấy mình đang nằm trong phòng ngủ, chìm trong ánh trăng tỏa sáng khắp giường. Cô miễn cưỡng ngồi dậy, trân trân giương mắt nhìn cái hình người vừa hiện ra, đang chầm chậm bước tới phía mình.
Bóng người đã vào tới phòng ngủ, đó là Lý Hải. Nhìn khuôn mặt của Lý Hải, Lam Y khiếp sợ, co rúm người lại, tóc dựng đứng, một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng, cô muốn kêu thét lên nhưng vì cổ họng khô rát nên không thể phát ra được âm thanh nào.
Lý Hải khe khẽ thở dài rồi ngửa mặt lên, cười lớn, tiếng cười nghe hoang dại và kinh dị nhưng thực ra là run rẩy và tuyệt vọng. Anh hỏi: “Tại vì sao, vì sao mà em lại đối xử với anh như vậy? Anh tốt với em, thật lòng thật dạ yêu em. Vì em, anh đã phải thay đổi con người mình, thay đổi tính cách, thậm chí xăm hình, học chơi ghi ta, tập hát bài hát của Hứa Nguy…nhưng vì sao em vẫn phản bội anh, vẫn làm hại anh, mưu mô gọi người đốt xe của anh để có thể đem tiền của anh cao chạy xa bay cùng với gã đàn ông nọ. Cũng may, ông trời có mắt, anh không có chết. Cái người giúp việc ấy là do anh thuê, đã biến em thành một kẻ câm, để em phải vĩnh viễn ở trong cái nhà này, sống không bằng chết.”
Nghe Lý Hải nói, Lam Y đau khổ lắc đầu, muốn giải thích nhưng cô chỉ có thể ú a ú ớ, không thể nói ra lời được nữa.
Nhưng điều mà Lý Hải không thể ngờ được là anh chưa kịp giày vò Lam Y thì cô đã phát điên dại, ngày ngày ngớ ngẩn mở to mắt, lẩm bẩm tên của một người nào đó.
Có người nói vì Lam Y hại chồng mình như vậy thì đáng phải nhận cái kết cục này, đó là ông trời báo ứng. Kỳ thực Lý Hải cũng không biết vì sao Lam Y lại bị điên.
6. Tôi là ai?
Tôi là bác sỹ tâm lý, được bệnh viện mời riêng. Tôi đã từng nói với Lý Hải rằng cách báo thù tốt nhất là lột trần và khoét sâu vào vết thương trước kia của Lam Y.
Không một ai biết rằng, cái kết cục của Lam Y đều do một tay tôi sắp đặt. Từ rất lâu tôi đã toan tính làm thế nào để cô ta phải dở sống, dở chết.
Sau khi Lam Y bị bệnh, cứ lảm nhảm gọi tên một người, đó là gọi tên An Dương, là tên của anh trai tôi. Tôi đã chứng kiến An Dương và Lam Y yêu nhau, cô ấy thường đến tìm anh tôi, có khi còn mang quà cho tôi. Rồi một hôm, đột nhiên Lam Y dứt áo, bỏ đi; anh tôi thất tình, tuyệt vọng, suốt ngày tìm đến với rượu để giải sầu. Anh ấy chết trên đường ray xe lửa, tôi đoán không phải vì anh quá đau khổ mà đơn giản vì hôm ấy đã uống quá nhiều rượu, không còn biết được rằng tự thân mình đang ở chỗ nào nữa.
Trở thành bác sỹ tâm lý, tôi quyết định trả thù Lam Y. Người đàn bà hở lưng trong cái cảnh yêu đương lén lút trong bữa tiệc cuối năm của Lý Hải không phải là Lam Y, mà là một cô gái do tôi thuê, mặc trang phục giống hệt của Lam Y. Cảnh nam nữ xoắn xuýt yêu đương mà Lý Hải nhìn thấy qua rèm cửa số phòng ngủ cũng không phải là thật. Từ một căn phòng của nhà đối diện, tôi đã đặt một máy chiếu có độ nét cao, chiếu những hình ảnh đó sang cửa sổ nhà Lý Hải; ở thời đại kỹ thuật số này, việc làm như thế là quá dễ.
Mục đích của tôi là để cho Lý Hải hoài nghi Lam Y, để anh ta cho rằng vợ mình là đồ đàn bà lẳng lơ, đĩ thõa.
Sau đó, tôi lén dựng một trang facebook dưới mật danh của Lam Y nhưng lại để cho Lý Hải có thể dễ dàng giải mật khẩu và truy cập được. Trong trang face đó, tôi mô tả sở thích của Lam Y, nói cô ấy thích người đàn ông hoang dã có xăm hình trái tim ở trên ngực trái, ôm ghi ta hát bài hát của Hứa Nguy. Kỳ thực tất cả những đặc điểm ấy là của An Dương- anh trai tôi; tôi muốn để cho trí não của Lam Y phải ngập tràn những hình ảnh của An Dương, để cho cô ấy luôn phải nghĩ đến cái chết của An Dương mà đau đớn, ân hận.
Vụ cháy xe của Lý Hải cũng là do tôi thực hiện, sau đó giả giọng của Lam Y tường thuật tỷ mỷ vụ cháy ấy trên trang face giả. Dùng chiêu ấy, tôi đã vu oan cho Lam Y, khiến Lý Hải căm hận cô ấy đến tận xương tủy. Tôi còn dán ảnh của An Dương trên trang face, nói đây là nỗi đau một đời của Lam Y. Sở dĩ Lam Y bị điên dại là vì Lý Hải đã giả dạng hình ảnh của An Dương, khoét sâu vết thương lòng của cô ấy trong những đêm tăm tối.
Điều mà tôi không lường trước được, là sự yếu đuối của Lam Y; trò chơi của tôi vừa mới chỉ bắt đầu, Lam Y đã không chịu đựng nổi và suy sụp hoàn toàn.
Tôi dày công sắp đặt như thế, là để đạt cho được mục đích của mình. Được biết Lam Y đã được đưa vào bệnh viên tâm thần, tôi quyết định tới thăm cô ta với tư thế của người chiến thắng.
Xuất hiện trong phòng bệnh của Lam Y, tôi muốn nói tất cả chân tướng của sự thật, nhưng rồi đột nhiên nghe thấy cô ấy lảm nhảm gọi một cái tên, tôi nghiêng người nghe cho rõ hơn và nhận ra cô ấy gọi : “An Sơn, An Sơn…”
Tôi lặng người. An Sơn là tên của tôi. Vì sao Lam Y lại gọi tên tôi, có phải là cô ấy đã sớm biết được tôi là kẻ đã gây ra tất cả những vụ việc ấy sao?
Về đến nhà, tôi tỷ mỷ xem lại những di vật của An Dương. Từ sau khi anh tôi chết đến nay, tôi chưa từng một lần dám đụng đến đồ đạc của anh ấy.
Tôi phát hiện ra một lá thư chưa mở, để xen giữa đống sách vở hồi học đại học. Tên người nhận lá thư đó chính là tôi.
Mở thư ra đọc, tôi đã hiểu rõ mọi việc. Nguyên là, Lam Y tiếp xúc với An Dương nhưng không phải vì thích anh ấy, mà là muốn qua anh ấy để đến với tôi, bởi vì hồi ấy chúng tôi học cùng một trường đại học mà Lam Y và An Dương lại cùng học một lớp. Lam Y muốn thông qua anh tôi để tìm hiểu sở thích, hứng thú của tôi rồi viết thư cho tôi, nhờ anh tôi chuyển giúp, nhưng An Dương đã không đưa lá thư đó cho tôi vì anh cũng thầm yêu Lam Y. Sau đó hai tháng, An Dương đã bày tỏ tình cảm của mình với Lam Y. Trong tình cảnh ấy, cả hai người đều cực kỳ mâu thuẫn và đau khổ, chỉ riêng tôi là không hề hay biết gì. Cuối cùng, anh tôi chọn cách tự sát để thanh toán duyên nợ với Lam Y…
Tôi quay lại bệnh viên tâm thần, nghe Lam Y lảm nhảm trong vô thức: “An Sơn, An Sơn…”
Trong khoảnh khắc tàn nhẫn ấy, nước mắt tôi tuôn trào, ghìm không đặng.
Vũ Giả (TQ)
Nam Phong (dịch)