Tin bạn, mất chồng
Tháng 7 năm 2009, Uông Thành, một đại gia giàu có bạc tỷ, tổng giám đốc một công ty dệt ở thành phố Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang đột nhiên nhận được giấy gọi của tòa án. Có một phụ nữ tên gọi Lâm Anh tố cáo ông này nợ tiền bà ta mà không trả. Lâm Anh là bạn thân của Trần Mai Mai, vợ của Uông Thành, yêu cầu vợ chồng Uông Thành phải trả món nợ 150 vạn tệ cộng lãi suất ngân hàng.
Uông Thành vừa ngạc nhiên, vừa tức giận: đường đường là chủ một xí nghiệp cỡ bạc tỷ, làm sao lại có thể nợ một phụ nữ từ đâu đến mở một thẩm mỹ viện ở Hàng Châu số tiền 150 vạn tệ chứ? Trần Mai Mai- vợ Uông Thành hé lộ một sự thật: Số tiền 150 vạn tệ đó là chi phí cho việc bắt cóc Uông Thành do Trần Mai Mai và Lâm Anh hợp mưu với nhau.
Hai phụ nữ đóng chung một vở kịch
Trần Mai Mai là người thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô, hồi còn học ở học viện Mỹ thuật Trung Quốc yêu bạn cùng lớp là Uông Thành, tốt nghiệp đại học là kết hôn, sinh được một con gái. Tháng 5 năm 1996, vợ chồng mở một xưởng dệt lụa, sản phẩm của họ đã nhiều năm được tiêu thụ ở thị trường Đông Nam Á và xuất sang châu Âu. Đến năm 2007, giá trị sản xuất hàng năm của xưởng đã đạt tới 50 triệu nhân dân tệ, Uông Thành cũng trở thành tỷ phú nổi danh ở Chiết Giang.
Khi đó, Uông Thành rất cưng vợ, chăm lo không thiếu thứ gì, còn đưa vợ đi tập chơi tenis và tập bơi…Thời gian đến xưởng của Trần Mai Mai cứ ít dần đi, thường tụ tập uống trà và buôn dưa lê với bạn bè, “trao đổi kinh nghiệm” mua đồ mỹ phẩm.
Được bạn bè giới thiệu, Trần Mai Mai đến chăm sóc sắc đẹp ở một thẩm mỹ viện. Chủ thẩm mỹ viên này là Lâm Anh thấy Trần Mai Mai rộng rãi, hào phóng thì tỏ ra đặc biệt nhiệt tình. Chăm sóc sắc đẹp xong, Lâm Anh hay kéo Trần Mai Mai đi uống trà, tán chuyện, đem “trải nghiệm”bản thân nói với Trần Mai Mai “Chị ta là người ở Giang Tô chuyển đến, sau khi kết hôn thường bị chồng bạo hành nên đã ly hôn rồi một mình chuyển đến Hàng Châu. Lâm Anh nói với vẻ thèm muốn: “Chị Mai, chị thật có phúc khí. Chồng chị vừa giỏi kiếm tiền, lại khéo chăm lo cho chị. Tôi thật là đáng thương, là một phụ nữ đã ly hôn, chẳng biết trông cậy vào chính mình.”Hai người đã nhanh chóng trở thành bạn tâm giao.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa |
Một hôm, Trần Mai Mai phàn nàn với Lâm Anh rằng, gần đây chồng mình có những biểu hiện khác thường: Hôm nào làm món ăn chồng ưa thích thì anh ta nói rằng mình phải đi tiếp khách; mua vé đi xem ca nhạc thì anh ấy không đi, nói mình phải đón tiếp đối tác; thường mãi đến khuya mới về nhà, muốn nói mấy câu chuyện với chồng thì anh ấy kêu mệt rồi lăn ra ngủ.
Lâm Anh lập tức “cảnh báo”: “Chị Mai này, bây giờ đàn ông có tiền ông nào ra ngoài cũng sinh tật. Đừng nói tôi lắm chuyện nhé, chị cần phải cẩn thận đấy!” rồi chị ta còn gợi ý cho Trần Mai Mai: “Phải kiểm tra điện thoại di động, rồi điện thoại ở phòng làm việc của lão ấy, người đàn ông làm việc xấu thường hay để cái đuôi lòi ra lắm…”
Hôm sau, lợi dụng lúc chồng đang tắm, Trần Mai Mai vội vã mở điện thoại của chồng ra xem, quả nhiên trong điện thọa chẳng có một mẩu tin nhắn nào cả. Trần Mai Mai đem cái kết quả ấy nói với Lâm Anh, chị ta khẳng định: “Chắc chắn là lão ấy đã xóa hết trước khi về nhà rồi, như thế chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?”, rồi tiếp tục: “Chồng chị được giáo dục tốt, lại có kinh nghiệm thương trường nhiều năm, thật không dễ đối phó, mọi bước điều tra của chị cần chuyên nghiệp hơn một chút.”, Trần Mai Mai cảm thấy bạn mình nói thật có lý, quyết định sẽ phải làm cho ra nhẽ, cho “nước cạn, đá trơ”, thông qua quảng cáo trên một tờ báo địa phương, tìm được một công ty điều tra tư nhân để thuê theo dõi Uông Thành.
Một buổi tối, Trần Mai Mai đang ngồiđánh bài với mấy người bạn thì nhận được điện thoại của thám tử: “Tại phòng hát karaoke, chúng tôi vừa chụp được ảnh chồng chị đang thân mật với một phụ nữ...”, cô ta xem ảnh, quả thấy Uông Thành và một cô gái đang ôm nhau cùng hát. Về nhà, Trần Mai Mai hỏi chồng: “Tối nay, anh hát cùng với ai vậy? Thân mật quá đấy!” Uông Thành không thừa nhận: “Chỉ là xã giao thôi, em không cần phải quá quan tâm như thế.”Lời giải thích của chồng khiến Trần Mai Mai vô cùng tức giận.
Hôm sau, Trần Mai Mai đến thẩm mỹ viện nói cho Lâm Anh biết nỗi “bất hạnh”của mình. Lâm Anh không hỏi xem Trần Mai Mai có thêm chứng cứ gì nữa không mà ra sức quạt thêm gió vào đám lửa cháy: “Đúng rồi, bọn đàn ông đều mắt trắng dã như sói, vô tình vô nghĩa!”
Tối 9 tháng 5 năm 2008, nhân lúc Uông Thành ngủ say, Trần Mai Mai lén lục cặp của chồng, thấy có một chiếc phong bì lớn, trong đó có đựng 7 vạn tệ tiền mặt. Nghĩ số tiền này có thể chồng dùng để bao bồ nhí, Trần Mai Mai nóng mặt, rút lấy 5 vạn tệ nhét vào túi của mình. Uông Thành không hề hay biết, mãi đến trưa hôm sau chuẩn bị đi gặp một khách hàng quan trọng mới phát hiện bị thiếu tiền. Tối hôm đó, Uông Thành tức giận giáng cho vợ một cái bạt tai nổ đom đóm mắt: “Cô thật là hoang đường!”
Sống với nhau đã ngót hai mươi năm, nay bị chồng công nhiên “động thủ” khiến Trần Mai Mai thấy không thể nào chấp nhận được, hôm sau liền khóc lóc với “bạn thân”. Lâm Anh thản nhiên: “Một khi đàn ông đã thay lòng, đổi dạ thì mình làm gì cũng khó cứu vãn. Chị Mai, phải sớm tính đi thôi!”
Trần Mai Mai ngao ngán: “Tôi chẳng có gì cả, tiền của công ty, tiền của nhà đều nằm trong tay lão...”. Lâm anh ngẫm ngĩ giây lát rồi nói: “Chúng ta phải tìm người để bắt cóc lão, bắt lão phải lòi ra một ít tiền chuộc cho chị.”Trần Mai Mai không cần nghĩ ngợi gì, lập tức bàn bạc với Lâm Anh rồi lên kế hoạch “Lâm Anh sẽ cho người bắt cóc Uông Thành, đòi 150 vạn đồng tiền chuộc, Sau khi nhận được tiền rồi, Lâm Anh sẽ lấy 80 vạn đồng, 70 vạn đồng sẽ thuộc về Trần Mai Mai”
Sau đó, Lâm Anh bắt đầu tìm người để thực hiện việc bắt cóc. Chị ta ân cần nói với Trần Mai Mai: “Thời gian này chị nên nhẹ nhàng với chồng một chút, đừng để cho lão ấy nghi ngờ gì.”. Trần Mai Mai cảm thấy Lâm Anh thực sự là bạn tri kỷ của mình và lấy làm vạn phần cảm động.
9 giờ tối ngày 25 tháng 5, Uông Thành lái chiếc xe BENZ 600 màu đen đi gặp một bạn học cũ. Vừa dừng xe trước cửa quán trà, Uông Thành bị người ta dùng chiếc túi màu đen chụp lên đầu, rồi hai người khác túm anh ta đẩy lên một chiếc xe. Xe chạy ước chừng 40 phút, Uông Thành bị đẩy xuống xe rồi lôi vào một gian phòng, trói anh ta vào một chiếc sô fa, sau đó khóa cửa lại, bỏ đi. Uông Thành toát mồ hôi, tự hỏi “Rốt cuộc, bọn bắt cóc mình là ai? Chúng cần tiền hay là muốn mạng sống của mình đây?” Anh ta thấy mặt mình lạnh như băng khi có một vật cứng gí vào gáy và một giọng nam, thấp trầm, chỉ vừa đủ nghe: “Tổng giám đốc Uông, có biết đây là cái gì không? Nói cho anh biết, đó là dao, nó có thể cắt đầu anh.”. Uông Thành không dám cử động, tên bắt có tiếp tục nói bằng giọng vùng Chiết Giang: “Nhưng đừng có sợ, chúng ta chỉ muốn tiền, không cần cái mạng của anh. Tổng giám đốc Uông có tiền, hãy san sẻ cho anh em ta tiêu với. Mà bọn ta cũng không tham đâu, hãy đem 150 vạn cho chúng ta, được chứ?”. Uông Thành chỉ còn biết gật đầu lia lịa.
Như thế coi là Uông Thành đã cực kỳ phối hợp nên chỉ một lát sau, chiếc khăn bông đã được lấy ra khỏi miệng. Một tên hỏi Uông Thành: “Trong túi của anh có 5 tấm thẻ ngân hàng, sẽ rút tiền từ đó ra hay để anh gọi người nhà đem đến?”. Uông Thành đáp: “Số tiền trong mấy tấm thẻ ấy chẳng có là bao, các anh để tôi gọi điện thoại, bảo vợ tôi đem đến là được.”Đối phương thoải mái đồng ý ngay nhưng điều mà Uông Thành không ngờ tới là, Trần Mai Mai lại tắt điện thoại. Nguyên là, Trần Mai Mai đã chột dạ nên chủ động tắt điện thoại, muốn chồng phải cầu cứu bạn bè của mình, như vậy thì chị ta sẽ có thể hoàn toàn vô can.
Mấy giờ đã trôi qua mà không gọi được điện thoại cho vợ. Lúc đó, Uông Thành đã tin chắc rằng bọn bắt cóc “chỉ cần tiền, không cần mạng sống” của mình, bắt đầu lấy lại được bình tĩnh. Một tên giục: “Hãy thử gọi lại đi, biết đâu vợ anh đã bật điện thoại trở lại.”, thế nhưng điện thoại của Trần Mai Mai vẫn tắt, điện thoại ở nhà gọi cũng không có ai nghe. Lúc này, Uông Thành đã nghĩ ra chiêu “giả chết”, đột nhiên gục đầu xuống ngực, bọt mép sùi ra, mặc cho bọn bắt cóc lay gọi đều không có phản ứng gì. Chiêu này thật có tác dụng! Một tên hốt hoảng nói: “Làm thế nào bây giờ? Tên này liệu có thể chết không?Vạn nhất mà tiền không lấy được mà hắn lại mất mạng thì làm sao đây?” Tên kia đáp: “Hay là đem thả hắn ra ngay đi, lỡ mà hắn chết thì mình không gánh nổi tội đâu!”
Uông Thành lại bị chúng nhét chiếc khăn vào miệng, xốc nách vứt lên xe ô tô. Xe chạy khoảng một giờ thì dừng lại, hai tên bắt cóc ráng sức khênh Uông Thành, quẳng vào một bụi cỏ ven đường. Lúc này Uông Thành mới biết mình đã bị chúng chở đi khoảng hơn chục cây số, quẳng ra ngoại ô. Đáng tiếc là bị bọn bắt cóc chụp túi đen kín đầu, tinh thần lại hoảng loạn nên căn bản là Uông Thành không thể nhớ được rõ ràng mặt mũi, nhận dạng bọn cướp, không cung cấp được một thông tin manh mối cụ thể nào nên việc phá án gặp bế tắc.
Uông Thành thoát thân, Lâm Anh gọi điện cho Trần Mai Mai: “Chồng chị thoát rồi, tiền không lấy được, chị cần chuẩn bị tư tưởng để mà ứng phó.”Trần Mai Mai không ngờ cơ sự lại diễn ra như thế này, buông điện thoại, bàn tay cứ run mãi không thôi.
Uông Thành trở về nhà, Trần Mai Mai thấy chồng rất tức giận thì cố làm ra vẻ ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy?” “Em làm sao thế, hàng ngày không tắt điện thoại, khi anh bị bắt cóc thì sao lại tắt máy?”. “Cái gì? Anh bị bắt cóc sao? Em đi làm thẩm mỹ, điện thoại bị hết pin, để ở nhà để sạc pin mà!”
Quá sợ hãi, rất lâu Uông Thành không dám ra khỏi nhà, còn cho lắp đặt hơn chục chiếc camera giám sát an ninh quanh nhà. Trần Mai Mai run sợ gọi cho Lâm Anh: “Xảy ra chuyện lớn rồi, vạn nhất bọn chúng lỡ tay sát hại Uông Thành thì tôi biết làm sao? Nếu anh ấy mà biết được chuyện này là do tôi gây ra thì anh ấy sẽ nuốt sống tôi mất!”, Lâm Anh an ủi: “Sẽ không có chuyện ấy đâu, việc này chỉ có tôi và chị biết, tôi mà không nói thì làm sao chồng chị có thể biết được chứ?”
Để chồng không nghi ngờ, Trần Mai Mai cố gắng ở nhà, không đi đâu, cũng không gặp Lâm Anh. Mấy hôm sau, Lâm Anh gọi điện đến: “Chị Mai, sao chị không đến làm thẩm mỹ nữa?”Trần Mai Mai đối đáp qua loa mấy câu rồi tắt máy nhưng Lâm Anh tiếp tục gọi điện: “Chị Mai, tôi giúp chị như thế, sao không thấy chị nói gì đến tiền nong hả?”, Trần Mai Mai kinh ngạc: “Tiền gì vậy?”. Lâm Anh cả cười, đáp rằng đã phải chi ra 10 vạn đồng để thuê hai gã bắt cóc, nếu Trần Mai Mai không chi trả tiền thù lao thì đối phương sẽ “Cá chết thì phá lưới” để đi tố giác. Trần Mai Mai vặc lại: “Nhưng vụ bắt cóc đã thất bại, tôi sẽ không chi ra một đồng nào đâu.”. Lâm Anh đáp: “Tôi không quan tâm. Chị tưởng tôi phải bỏ tiền không ra cho chị chắc?”
Trần Mai Mai vừa kinh, vừa sợ, tắt ngay điện thoại.
Từ đó, Trần Mai Mai dứt khoát không nghe điện thoại của Lâm Anh gọi tới, nghĩ rằng để cho chuyện từ từ lắng xuống, Lâm Anh sẽ nguôi dần mà thôi không truy cứu nữa.
Một hôm, Trần Mai Mai có điện thoại của một người bạn, nói cần gặp để trao đổi một chuyện. Đã lâu Trần Mai Mai không ra khỏi nhà liền lái xe đến nhà bạn. Vừa đến nhà người bạn, Mai Mai thình lình thấy Lâm Anh đang ngồi giữa phòng khách, chị ta cười ruồi: “Chị Mai, lần này thì chị không thể tránh tôi được nữa, phải không?”. Lần này, Lâm Anh đã hiện nguyên hình là một con sư tử đang há to mồm, đòi Trần Mai Mai phải chi trả 80 vạn tệ gọi là “tiền chia phần” như đã giao ước. Chị ta uy hiếp Trần Mai Mai: “Nếu như không chịu chi tiền, tôi sẽ tố giác chị. Đến lúc đó, không những chị phải ngồi tù, mà chồng chị sẽ nhất điịnh ly hôn với chị.”
Trần Mai Mai muốn khóc mà không có nước mắt, vô cùng hối hận vì đã tự mình quá tin người ngoài, tự mình chui vào bẫy, đem toàn bộ hôn nhân và tình cảm đời tư của mình giao phó cho “bạn thân”, kết quả là có thể mất cả chồng. Suy đi, tính lại, Trần Mai Mai thấy rằng việc tối quan trọng bây giờ là phải bảo vệ được hôn nhân. Dưới sự uy hiếp của Lâm Anh, đầu tháng 6 năm 2008, Trần Mai Mai viết một tờ giấy nhận nợ Lâm Anh 65 vạn tệ. Lâm Anh ra vẻ thành thực: “Chị Mai, tôi làm việc này là vì chị. Chẳng phải là chị đã nói rằng trong tay không có tiền hay sao? Vậy thì hãy viết thêm giấy nhận nợ đi, sau khi nhận được tiền rồi, theo như chúng ta đã thỏa thuận tôi sẽ chia cho chị 70 vạn tệ.”Chẳng hiểu Trần Mai Mai nghĩ thế nào mà tin theo lời Lâm Anh, từ cuối tháng 6 đến đầu tháng 7 lại viết tiếp cho Lâm Anh thêm hai tờ giấy nhận nợ nữa, tất cả là ba tờ với tổng số tiền nợ tới 150 vạn tệ, hẹn sẽ trả xong trong vòng một năm. Lâm anh hứa hẹn với Trần Mai Mai: “Khi nào nhận được đủ tiền, tôi sẽ chia cho chi 70 vạn tệ, như vậy xem là một mũi tên bắn ra mà trúng hai con thỏ.”
Trần Mai Mai chỉ muốn thoát thật nhanh khỏi sự quấy nhiễu, phiền phức của Lâm Anh và ngày đêm suy tưởng, dù thế nào cũng vẫn còn có thời gian một năm. Thời gian ấy đủ để có thể rút được 150 vạn tệ của chồng để thoát khỏi Lâm Anh.
Đầu tháng 7 năm 2009, Uông Thành đột nhiên nhận được giấy báo của tòa án, nội dung là có người tố cáo anh ta “vay nợ không trả”. Uông Thành kinh ngạc, xem kỹ tờ giấy báo ghi rõ : nguyên đơn là Lâm Anh, bị đơn là vợ chồng Uông Thành và Trần Mai Mai. Lâm Anh yêu cầu Uông Thành và Trần Mai Mai cộng đồng trách nhiệm, hoàn trả 150 vạn tệ cộng với lãi suất cùng kỳ của ngân hàng. Bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, Uông Thành rút điện thoại, gọi ngay cho Trần Mai Mai, nói sự việc cho vợ biết. Trần Mai Mai ấp úng mãi mới nói được một câu: “Anh cứ về nhà đi rồi hãy nói chuyện…”. Về đến nhà, Trần Mai Mai chẳng thể nào che giấu được việc đã hợp mưu cùng Lâm Anh tổ chức thuê người bắt cóc chồng. Uông Thành tức giận đỏ mắt: “Cô đúng là đồ điên, hóa ra việc tôi bị bắt cóc là do cô làm! Tại sao cô lại có thể độc ác như vậy? Chúng ta là vợ chồng, làm sao mà cô lại nỡ làm như thế đối với tôi chứ?”. Trần Mai Mai cúi đầu, chảy nước mắt thừa nhận: “Em biết là em sai hoàn toàn rồi, bây giờ muốn đánh, muốn giết gì thì tùy anh…”. Uông Thành giận dữ đáp: “Có việc gì thì cô phải nói thẳng ra với tôi chứ! Cô làm thế, vạn nhất bọn chúng thất thủ giết tôi đi thì sao? Còn nữa, chuyện của vợ chồng, rồi việc nhà của chúng ta làm sao cô lại có thể tông tốc nói hết cho người ngoài biết được hả?”
Cố bình tĩnh trở lại, Uông Thành đến tìm một vị luật sư mà mình rất tin cậy. Vị luật sư này nói, “bắt cóc” là một tội phạm hết sức nghiêm trọng, nhất là thực hiện việc bắt cóc để đòi tiền chuộc, nhận tiền “thù lao” theo kế hoạch đã định trước là trái với pháp luật. Vì thế, Uông Thành cần báo ngay toàn bộ sự việc với cảnh sát. Cảnh sát địa phương sau khi nhận được trình báo đã cho gọi Lâm Anh nhưng chị này phủ nhận câu chuyện bắt cóc: “Vợ chồng Trần Mai Mai không muốn trả nợ tiền cho tôi nên mới cố ý bịa đặt, dựng chuyện, làm gì có việc bắt cóc!”. Cảnh sát chất vấn: “Thẩm mỹ viện của chị thu nhập có hạn, vậy chị lấy đâu ra 150 vạn tệ để đem cho người ta vay?”. Lâm Anh công nhiên đáp: “Đó là việc của tôi, không liên quan gì tới các anh. Tôi có giấy biên nhận nợ của họ đây, trách nhiệm trả nợ là rõ ràng, trời đất chứng giám.”
Ngoài những thông tin một phía do Trần Mai Mai tố giác ra, vợ chồng Uông Thành không có bất kỳ một chứng cứ nào cụ thể, rõ ràng và chân thực nên tạm thời cảnh sát không có cách nào để có thể nhận định Lâm Anh là một nghi phạm. Trần Mai Mai chỉ còn biết đau khổ tự trách mình “Đúng là một kẻ bị bệnh tâm thần, là sao mà lại có thể viết những tờ giấy biên nhận nợ như thế?”. Uông Thàn rất phẫn nộ nhưng cũng không dám tin rằng vợ mình lại có thể làm những chuyện hoang đường như thế trong trạng thái tâm lý bình thường.
Trước mắt, Lâm Anh đang tố vợ chồng Uông Thành- Trần Mai Mai nợ tiền không trả nên tạm hoãn điều tra vụ vợ chồng Uông Thành tố cáo Lâm Anh tổ chức bắt cóc. Căn cứ nguyên tắc “hình sự trước, dân sự sau”, giao cơ quan hữu quan điều tra có hay không việc Lâm Anh tổ chức bắt cóc để xét xử sau.
Trải qua những biến cố, Uông Thành đã mất hết lòng tin đối với vợ mình. Dù cho Trần Mai Mai cố gắng giải thích và khóc lóc nhận sai, Uông Thành đều bỏ hết ngoài tai. Đầu năm 2010, Uông Thành gửi đơn đề nghị ly hôn Trần Mai Mai ra tòa án. Điều Trần Mai Mai không bao giờ ngờ đến là, tự mình lao tâm khổ tứ tưởng để cứu vớt hôn nhân, hậu quả là “gà bay, trứng vỡ”, trong khoảnh khắc nhận giấy báo xét xử vụ án ly hôn của tòa án, cất tiếng gào khóc thê thảm.
Trần Dân Phong (dịch)