Vì sao con dâu ôm con tự vẫn?
“Anh không có tiền, không có xe, không có nhà ở, không có nhẫn kim cương… nhưng anh có một trái tim sẽ chung nhịp đập với em tới trọn đời. Khi về già, anh sẽ là cây gậy chống của em, anh sẽ yêu em trọn đời, chăm sóc em để em trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian”. Lời cầu hôn của người thanh niên ở Hạ Môn làm cho Cao Hiểu Thanh rất cảm kích, dũng cảm tình nguyện “theo không” người ấy. Nhưng, cuộc hôn nhân đã không đẹp như trong chuyện đồng thoại. Ngày 2 tháng 11, Cao Hiểu Thanh đã ôm con gái mới 2 tuổi, nhảy xuống biển tự tận. Ba năm chung sống đã phát sinh những gì khiến cho cuộc sống trong mơ ấy trở nên đầy oán hận?
Ảnh minh hoạ |
1. Ngày 12 tháng 5 năm 2007, Cao Hiểu Thanh, là hộ lý trong một bệnh viện tư thuộc khu Hồ Lý, thành phố Hạ Môn vừa hết giờ làm việc thì bạn trai là Tề Chấn Trung đột ngột xuất hiện ở cửa bệnh viện với bó hoa hồng trong tay: “Hiểu Thanh, hôm nay anh có chuyện quan trọng cần tuyên bố!”
Thông qua bạn bè, năm tháng trước, Cao Hiểu Thanh quen biết Tề Chấn Trung- nhân viên một công ty tin học rồi hai người yêu nhau. Hai người vào một nhà hàng, Cao Hiểu Thanh vô cùng ngạc nhiên khi thấy có tới mười mấy người bạn của Tề Chấn Trung đã tụ tập tai đây, tay họ giơ cao những tấm biểu ngữ, trên đó nhất loạt viết “Lấy anh ấy đi!” và mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Cao Hiểu Thanh. Tề Chấn Trung qùy gối cầm trên tay chiếc nhẫn bạc, nói: “Cao Hiểu Thanh, anh không có tiền, không có xe, không có nhà ở, không có nhẫn kim cương…nhưng anh có một trái tim sẽ chung nhịp đập với em tới trọn đời…”Mọi người hò hét: “Cao Hiểu Thanh, lấy anh ấy đi!”Trước những đợt sóng hò reo ấy, Cao Hiểu Thanh cảm động đến rớt nước mắt, không hề do dự, chìa bàn tay ra để Tề Hiểu Thanh lồng chiếc nhẫn bạc trị giá 30 tệ vào ngón tay mình.
Cao Hiểu Thanh sinh năm 1980 tại thành phố Phổ Giang, tỉnh Phúc Kiến trong một gia đình công nhân bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học ứng tuyển vào làm hộ lý ở bệnh viện khu. Tiền lương tháng của cô và bạn trai chưa tới 5000 tệ, cha mẹ của Tề Chấn Trung là công nhân đã nghỉ hưu, gia cảnh cũng khó khăn, không có tiền để mời công ty dịch vụ tổ chức hôn lễ, biết làm sao đây?
Cao Hiểu Thanh an ủi bạn trai: “Vậy thì mình không cần thuê công ty tổ chức hôn lễ nữa. Váy cưới mà đi thuê á, đã có rất nhiều người mặc qua rồi, rất mất vệ sinh; xe cộ cũng không phải của mình, thuê một ngày cũng mất trên vạn tệ, liệu có ý nghĩa gì? Kim cương thì chẳng qua cũng chỉ là một viên đá thôi, ai dám bảo rằng không có nó thì không thể có hạnh phúc vĩnh hằng nào?” Tề Vĩnh Trung cảm động, chì còn biết ôm chặt bạn gái.
Thế rồi, họ bỏ ra 2000 tệ thuê chiếc váy cưới rẻ tiền của một hiệu chụp ảnh rồi đến cục Dân chính khu Hồ Lý làm thủ tục đăng ký kết hôn. Không có phòng ở, hai người quét dọn căn phòng thuê trọ của Tề Chấn Trung, đi mua một tấm ga trải giường mới màu hồng, thế là thành căn phòng tân hôn.
Xong xuôi họ mới thông báo với cha mẹ hai bên. Cha mẹ của Tề Chấn Trung đương nhiên là rất hoan hỷ. Gia đình Cao Hiểu Thanh thì ngược lại, như đột nhiên có ai quăng quả lựu đạn vào giữa nhà vậy. Ai đời nuôi con gái lớn bằng ngần ấy mà lấy chồng không có cưới hỏi đàng hoàng, tại sao lại phải tự mình lặng lẽ theo không người ta như vậy? Bà Lý Lôi - mẹ Cao Hiểu Thanh nổi trận lôi đình với con gái qua điện thoại. Cao Hiểu Thanh khóc ròng vì trước khi nhận giấy chứng nhận kết hôn không dám nói với cha mẹ vì biết chắc là sẽ bị phản đối, ngăn cản.
Đám cưới được tổ chức ngày 2 tháng 6 tại Hải Cảng Thành Đại tửu lầu - Hạ Môn. Không có cổng hoa cũng chẳng có MC dẫn chương trình, bạn bè thân thiết đến ngồi ăn một bữa cơm, kể như là chứng kiến cho sự kết hợp của một đôi tân nhân.
Cưới xong, cặp đôi dính với nhau như keo với sơn, trải qua những thời khắc ngọt ngào nhất trong hai năm đầu của thế giới hai người, nhưng rồi vì kinh tế quá eo hẹp, họ cảm thấy không thể có đủ tiền để nuôi dưỡng con. Mẹ chồng thì bất đầu cằn nhằn vì mãi chưa có cháu để bế khiến Cao Hiểu Thanh thấy việc đáp ứng cái nguyện vọng ấy của mẹ chồng cũng là nghĩa vụ dâu con của mình.
Hai tháng sau, Cao Hiểu Thanh vui sướng khi biết mình đã có thai. Vì cô nghén, nôn ọe rất thảm hại nên Tề Chấn Trung quyết định mời cha mẹ đến để chăm sóc vợ; chỉ qua nửa ngày, căn phòng nhỏ lập tức trở nên gọn gàng, sạch sẽ. Trong bữa cơm, mẹ Tề Chấn Trung là bà Mã Thiếu Hoa đột nhiên tuyên bố một việc quan trọng: Hai ông bà chuẩn bị mua nhà!
Cao Hiểu Thanh rất ngạc nhiên “mẹ chồng đã có tiền tích lũy trong tay, cớ sao không bỏ ra đồng nào cho con trai cưới vợ, để cho việc cưới hỏi diễn ra tồi tệ đến như vậy?”
Những lời nói tiếp sau đó của mẹ chồng càng giống như những gáo nước lạnh dội lên đầu Cao Hiểu Thanh: Căn nhà sắp mua sẽ đứng tên của hai ông bà, Tề Chấn Trung là con một, tài sản trước sau gì rồi cũng sẽ thuộc về anh ta. Họ hy vọng rằng Cao Hiểu Thanh sẽ không quá quan tâm đến việc đó.
Cao Hiểu Thanh thấy quá ngán ngẩm “hồi đó, thấy Tề Chấn Trung gần như tay trắng nên mình mới dũng cảm làm vợ anh ta. Ai biết đâu, họ lại đề phòng mình như thế. Chán!”
2. Mẹ chồng đem đến cho Cao Hiểu Thanh một món quà đặc biệt: Chiếc túi vải nhỏ đựng hùng hoàng, bà nói đeo chiếc túi này vào chính giữa rốn thì sẽ có thể sinh con trai. Là hộ lý nên Cao Hiểu Thanh biết rõ, việc sinh con trai hay con gái là do thời điểm trứng được thụ tinh quyết định và hùng hoàng là thứ có hại cho thai nhi. Mệt mỏi và thất vọng, Cao Hiểu Thanh quẳng bỏ cái túi đựng hùng hoàng. Buổi tối, bà Mã Thiếu Hoa không thấy con dâu đeo cái túi hùng hoàng thì nổi giận: “Bố mẹ muốn có cháu nội, tại sao con lại cứ chống đối thể hả?”
Bố mẹ chồng úp úp, mở mở thu xếp chuẩn bị mua nhà và không mất nhiều thời gian để họ tìm được một căn nhà cũ. Bà Mã Thiếu Hoa vui vẻ nói với con dâu: “Thư phòng có thể cải tạo lại phòng cho trẻ con, phòng của bố mẹ cũng rất tốt…” Cao Hiểu Thanh lúc ấy mới rõ, bố mẹ chồng vẫn cứ muốn ở cùng với vợ chồng cô! Mua nhà, tiền lương hưu hàng tháng của bố mẹ chồng hết nhẵn vì phải lo trả nợ nên họ phải đến nhà con để ăn cơm. Bà Mã Thiếu Hoa nói vì mình phải lo liệu việc nhà nên yêu cầu Tề Chấn Trung phải đưa thẻ lĩnh lương cho bà quản, anh ta cũng vui vẻ đồng ý.
Suy cho cùng, mẹ chồng chẳng thể nào được như mẹ đẻ, liệu quan hệ mẹ chồng - nàng dâu có thể duy trì tốt được hay không, thật là câu hỏi khó đối với Cao Hiểu Thanh.
Nhà đã mua được, tháng 11 năm 2007, dọn về nhà mới. Cao Hiểu Thanh chỉ báo cho bố mẹ mình là đã được bố mẹ chồng mua nhà cho, giấu không cho bố mẹ biết là căn nhà mới mua đứng tên bố mẹ chồng. Hay tin con đã chuyển nhà, bố mẹ cô thu xếp lên xem nhà mới của con nhưng điều làm cho Cao Hiểu Thanh do dự là, mẹ chồng đang thúc ép cô phải đến bệnh viện nhờ đồng nghiệp siêu âm để xác định giới tính thai nhi nên mẹ đẻ cô rất không hài lòng, có tranh biện với bà thông gia mấy câu nên mối ác cảm giữa hai nhà ngày càng tăng.
Đúng lúc đó, Tề Chấn Trung đột ngột nhận được lệnh điều đi công tác ở Ninh Ba. Mặc dù rất không muốn nhưng Cao Hiểu Thanh chẳng có cách gì để có thể giữ chồng ở lại.
Mẹ Cao Hiểu Thanh lưu lại Hạ Môn một tuần. Thấy con gái đi đứng không thoải mái, bà mua cho cô một đôi giày vải vừa với chân; thấy con tự cắt móng chân một cách khó khăn, bà cắt cho gọn ghẽ rồi lại tắm cho con gái… Nhìn đôi bím tóc bạc trắng của mẹ, lòng Cao Hiểu Thanh như chùng xuống. Trước khi lấy chồng, cô thường nghe người ta kể những câu chuyện thị phi về quan hệ mẹ chồng, nàng dâu thì cô thấy khó hiểu vì với bản tính sống đơn giản và thiện lương của mình, cô thầm nghĩ mình sẽ đối đãi với mẹ chồng tương lai tốt như thế nào, nếu có mua cho mẹ đẻ mình cái gì thì cũng sẽ mua cho mẹ chồng một thứ y như thế, không có phân biệt… Đến bây giờ, Cao Hiểu Thanh mới thấy rằng nhận thức của mình thật quá non nớt, ngây thơ; mẹ đẻ đối xử với mình tốt gấp vạn lần mẹ chồng!
Khi bố mẹ đẻ sắp trở về nhà, Cao Hiểu Thanh bỗng có cảm giác như mình bị bỏ rơi. Chồng đi công tác, bố mẹ đẻ về nhà, nơi cô phảng phất cảm giác tự mình đang như con cá nằm trên thớt cho người ta giết thịt vậy nhưng rồi cố làm ra vẻ mạnh mẽ, đưa bố mẹ mình ra bến xe khách liên tỉnh.
Cuối tháng 12, Tề Chấn Trung được nghỉ phép về nhà, chuẩn bị đưa vợ đi bệnh viện khám thai. Ngồi trên ghế sô fa, Tề Chấn Trung đưa tay sờ bụng Cao Hiểu Thanh, ngọt ngào nói: “Con yêu, đi nào, bố đưa con đi siêu âm nhé!” Cao Hiểu Thanh cười: “Vậy thì hai bố con đi với nhau đi, mẹ không đi đâu!” rồi hai người nhìn nhau, cười hạnh phúc. Bà Mã Thiếu Hoa thấy các con như vậy thì gắt um lên: “Có thôi đi không? Lớn tướng rồi còn diễn cái trò vớ vẩn ấy. Có đi bệnh viện thì mau đi!” Cao Hiểu Thanh chấn động và hụt hẫng “vợ chồng mình chỉ nói đùa nhau có mấy câu mà đã làm cho mẹ chồng tức giận đến thế sao?”
Ngày 22 tháng Tư năm 2008, Cao Hiểu Thanh được bệnh viện xác định là mang thai ngược nên phải mổ đẻ, sinh con gái. Do thuốc mê không tác dụng, không thể gây mê được nên cô phải “mổ tươi”, không gây mê, cực kỳ đau đớn. Khi còn đang nằm trên bàn để khâu vết mổ thì một hộ lý chạy vào, nói với cô: “Mẹ chồng chị thấy chị sinh con gái đã lắc đầu bỏ đi luôn rồi!” Trong khoảnh khắc, Cao Hiểu Thanh không còn thấy cơ thể đau đớn gì nữa mà người bỗng dưng lạnh toát đến cực điểm.
Sau hôm Cao Hiểu Thanh ra viện thì Tề Chấn Trung hết thời gian nghỉ phép phải trở lại Ninh Ba làm việc. Bà Mã Thiếu Hoa tỏ ra lạnh nhạt, không những hoàn toàn không ngó ngàng gì tới con dâu mà còn theo “thói quen” của mình, không cho Cao Hiểu Thanh gội đầu, tắm rửa, lại còn bắt cháu bé phải theo hủ tục xưa của phụ nữ Trung Quốc là “bó chân”, nói phải làm như vậy nó mới lớn được!
Ngoài ra, bà Mã Thiếu Hoa còn nhiều lần nhắc Cao Hiểu Thanh phải sinh thêm con thứ hai. Cô bất mãn đáp: “Sinh đứa nữa ư? Con sẽ mất việc, lương tháng của chồng con có 3000 tệ, nuôi một đứa còn chẳng đủ nữa là!” Chẳng ngờ bà Mã gạt đi: “Cô không kiếm được tiền, chúng tôi sẽ nuôi cô! Trẻ con thì đâu cần phải nuôi dưỡng kiểu cao cấp thì mới gọi là nuôi chứ? Trẻ con ở nông thôn đấy, chẳng phải là chúng vẫn lớn ầm ầm đấy sao?” Cao Hiểu Thanh uất ức gào lên: “Bố mẹ đã nuôi tôi được ngày nào chứ? Chẳng qua là trước nay cứ phải tằn tiện, ăn dè, để dành đấy thôi!” Đây là lần đầu tiên, mẹ chồng, nàng dâu đối diện giao tranh, cả hai đều tức khí đến phát khóc.
Hay tin Cao Hiểu Thanh mới sinh con, có mấy người bạn từ hồi còn học đại học rủ nhau đến thăm. Mọi người đang ồn ào, tranh nhau bế cháu bé thì bà Mã Thiếu Hoa từ đâu nhảy vào, trách móc này nọ khiến họ hậm hực, nháy nhau ra về. Thấy con dâu lộ vẻ không vui, bà Mã hùng hồn tuyên bố: “Đây là nhà của tôi…” Ầy, lông gà, vỏ tỏi… đã bay tứ tung rồi mà vẫn còn cãi lộn, Tề Chấn Trung thì rõ ràng chẳng vô tư, bênh mẹ chằm chặp. Cao Hiểu Thanh chẳng có ai bênh vực, ngày ngày chỉ còn biết khóc.
3.Cuối năm 2009, bà Mã Thiếu Hoa tra hỏi con dâu xem được lĩnh bao nhiêu tiền thưởng cuối năm, yêu cầu giao cả cho mình. Cao Hiểu Thanh cãi lại mấy câu, thế là hai mẹ con lại bùng phát đấu khẩu. Bà Mã giận dữ: “Cô nghĩ xem, biết rõ là điều kiện gia đình kinh tế khó khăn, vậy mà cô còn dám bỏ ra một trăm tệ để mua cái quần bò”.
Chiều ngày 1 tháng 11 năm 2010, Cao Hiểu Thanh đi dạo phố cùng đồng nghiệp, tiện thể mua cho con gái một con gấu bông xù xì, biết hát, rất đáng yêu. Về nhà, bà Mã biết được giá của thứ đồ chơi ấy là 200 tệ thì rất bất mãn: “Bảo cô đưa tiền lương cho tôi quản thì cô không chịu, cô tiêu tiền kiểu này thì bao giờ nhà mới có tích lũy?” Nghe mẹ chồng luôn miệng huyên thuyên, nỗi giận chất chứa bấy lâu trong lòng bỗng bùng phát, Cao Hiểu Thanh cũng lớn tiếng vặc lại: “Nghèo, nghèo, nghèo! Nhà nghèo thì mẹ đổ lỗi cho tôi sao? Mẹ đừng có khó chịu với tôi nữa, trong cuộc hôn nhân này, tôi là người bị thiệt thòi nhiều nhất, mẹ biết không?”.
Mã Thiếu Hoa cũng không kiềm chế được, chửi ầm lên.
Buổi tối, Cao Hiểu Thanh nhìn chiếc nhẫn bạc giá 30 tệ đeo đã sáng bóng, nghĩ lại thời khắc ba năm về trước, Tề Chấn Trung còn quỳ dưới đất, cặp mắt chứa chan tình cảm thì bất giác nước mắt tràn mi. Cô đã từng cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trong cái khoảnh khắc ấy với cuộc sống lấp lánh muôn màu chứ đâu ngờ đó chính là thời điểm bắt đầu những đau khổ trong cuộc đời mình.
Bi quan, cô gọi điện cho mẹ mình, nói cho bà biết rằng căn nhà mới mua không phải của vợ chồng cô mà đứng tên của bố mẹ chồng, rằng toàn bộ tiền lương hưu hàng tháng của bố mẹ chồng đều dành để trả nợ, rằng mọi chi phí về ăn mặc của họ đều cậy vào nơi đồng tiền ít ỏi do vợ chồng cô kiếm được…, mẹ cô nghe xong, chỉ còn biết kêu trời. Cao Hiểu Thanh lúc đó mới tuyệt vọng phát hiện ra rằng, bi kịch lớn nhất của người phụ nữ chính là khoảnh khắc tự cảm thấy mình đã làm những gì không nên làm.
Trong sự phẫn nộ của mẹ mình, sợi dây lưu luyến mỏng manh cuối cùng đối với cuộc sống của Cao Hiểu Thanh bị bóp nghẹt, bị cắt đứt. Cô nuốt nước mắt nhìn đứa con gái bé bỏng đang ngon giấc, hai gót chân hồng hồng thò ra khỏi chăn đang khe khẽ ngọ nguậy như đang nằm mơ tập đi. Đáng thương quá, nếu mình chết thì con bé sẽ ra sao? Cao Hiểu Thanh quyết định sẽ đem cả con bé theo về thế giới bên kia.
Hơn chín giờ sáng hôm sau, Cao Hiểu Thanh gọi điện đến bệnh viện xin nghỉ, bế con đi ra bờ biển, ở đó có mấy đôi tình nhân đang say sưa chụp ảnh cưới dưới ánh mặt trời chói chang. Cô hôn nhẹ lên vầng trán non nớt của con gái rồi ôm chặt lấy nó, vượt qua lan can, nhao người thả mình xuống biển.
Có một du khách nghe thấy tiếng động lớn và nhìn thấy Cao Hiểu Thanh liền cất tiếng hô hoán và gọi báo cảnh sát. Có tốp cảnh sát đang tuần tra gần đó thấy vậy nhào ngay xuống biển, vớt được cả hai mẹ con lên và chở ngay vào bệnh viện. Được cấp cứu kịp thời, hai mẹ con đã vượt qua cơn hiểm nghèo.
Tề Chấn Trung và cha mẹ hai bên nghe hung tin thì vô cùng kinh hoảng, không ai ngờ được rằng chỉ vì những sự việc nhỏ nhặt trong cuộc sống lại có thể suýt nữa hủy hoại cuộc đời hai mẹ con Cao Hiểu Thanh! Mẹ Cao Hiểu Thanh bi thương cùng cực “Theo không người ta, thoạt nghe thì đơn giản quá! Nhưng, ai mà có thể thoát khỏi những thói đời? Hôn nhân đâu chỉ cần có bánh mỳ? Con mình lúc đưa ra cái sự lựa chọn ấy, còn tự đánh giá mình là kiên cường. Cái gọi là lòng dũng cảm, thực ra là những trách nhiệm mà mình sẽ phải gánh vác.” Bà Mã Thiếu Hoa cũng tự nhận rằng những hành vi của mình là quá tự tư, ích kỷ, rằng trong việc này thì lỗi trước hết thuộc về mình và cho biết vợ chồng bà sẽ trở về sống ở quê, không can thiệp vào cuộc sống của con trai và con dâu nữa. Còn Tề Chấn Trung, sau cơn kinh hoàng thì anh lập tức viết báo cáo gửi đơn vị, xin được về Hạ Môn làm việc, lãnh đạo đơn vị cũng đồng tình, giải quyết nguyện vọng của anh.
Ngày 1 tháng 12 năm 2010, Cao Hiểu Thanh bị Công an thành phố Hạ Môn cáo buộc “Tình nghi giết người”, cho bảo lãnh chờ thẩm vấn. Tề Chấn Trung đến đón vợ về nhà, vợ chồng ôm nhau mà khóc ròng. Tề Chấn Trung thốt ra một cách khó nhọc: “Thời gian dài vừa qua, anh đã coi nhẹ tâm tư, tình cảm của em, sau này anh sẽ không thế nữa. Anh biết, em chịu lấy anh bởi em có rất nhiều tình yêu, dũng khí và lòng can đảm. Anh sẽ không bao giờ để em phải hối tiếc nữa.” Rồi Tề Chấn Trung đưa Cao Hiểu Thanh đến phòng tư vấn tâm lý để điều trị cho vợ.
Ngày 25 tháng 8 năm 2011, Tòa án nhân dân khu Hải Thương, thành phố Hạ Môn mở phiên tòa công khai xét xử vụ án. Tòa nhận định, Cao Hiểu Thanh đã tuyệt vọng với cuộc sống, tính chất tội phạm do chủ quan không lớn và căn cứ theo nguyên tắc về “nhân tính hóa tội phạm”, kết án Cao Hiểu Thanh ba năm tù giam, cho hoãn thi hành hình phạt ba năm. Sau đó, trải qua điều trị về tâm lý, Cao Hiểu Thanh đã dần dần thoát khỏi những ám ảnh trước đó, tinh thần trở lại cân bằng. Nào! Chúng ta hãy cùng mong đợi tình yêu của Hiểu Thanh và Chấn Trung trở lại như thuở ban đầu, thuần khiết và tốt đẹp.
Liên Đoàn (dịch)