Chuyện tình lãng mạn như phim Hàn của cặp vợ chồng tật nguyền - Kỳ 2
Ngày cưới cũng là ngày đôi tình nhân tật nguyền biết mặt nhau, anh chị gặp nhau mừng mừng tủi tủi, rồi cứ ngồi xe lăn ôm lấy nhau khóc ròng giữa đám cưới.
Kỳ 2: Cổ tích hiện hữu
Khi hỏi về mối tình của 2 con người tật nguyền, Hoàng Văn Tuấn (Bản Châu, Tri Lễ, Lạng Sơn) cứ thẹn thùng: “Trước khi đến với nhau, bọn mình chỉ mới quen nhau được 2 tháng thôi, nhưng đó là do duyên số vậy…”.
Tuấn muốn tìm kiếm một người tri kỷ, ai cũng được, già trẻ không quan tâm, xấu đẹp cũng không vấn đề, miễn là phụ nữ, để có thể chia sẻ với mình, tâm sự với mình, cũng như ngồi nghe mình đàn hát, để anh còn cảm thấy yêu đời, yêu cuộc sống dù đã mất 1 nửa cơ thể vì tật nguyền. Nhưng điều đó quá khó, Tuấn không thể đi lại được, anh nghèo rớt mùng tơi, trong nhà lại chả có gì, đến điện thoại cũng chỉ dùng cái máy Nokia 1100i cùi bắp.
Thật may có ông em hàng xóm mới học xong đang thất nghiệp, nên hay qua lại ngồi nói chuyện. Anh ta có cái máy điện thoại kết nối được 3G, thế là bảo Tuấn lên Facebook…tán gái. Trên Facebook có một nhóm kết nối của những con người tật nguyền với nhau có tên là Nghị lực sống. Ngay lần đầu tiên biết đến mạng Internet và Facebook, Tuấn bỡ ngỡ khi thấy hàng trăm, hàng nghìn trường hợp tương tự như mình, anh kích đại vào một nickname trong đó, rồi theo hướng dẫn của cậu em nhắn tin định cà kê trò chuyện.
Đám cưới của 2 vợ chồng tật nguyền |
Họ phải vượt một con dốc lớn để vào nhà, mọi người bảo, đó cũng như là những khó khăn sắp tới mà đôi vợ chồng này sẽ phải đương đầu |
Tuấn kể: “Lúc đó bà xã tôi không để hình ảnh trên “phây”, mà chỉ có một lãng hoa to tướng, cũng chỉ có một thông tin duy nhất là bị liệt 2 chân, ở Thái Bình, có đề cả số điện thoại, tôi không biết đó là bà già hay một cô gái trẻ, chỉ biết là nữ, nhưng nghĩ họ cũng giống mình, có nghĩa là sẽ hiểu và cảm thông cho nhau được, có thể trò chuyện vậy ”.
Nhưng hỏi mấy câu mà không thấy trả lời, Tuấn gọi điện luôn nhưng không thấy ai nhấc máy.Nghĩ người ta ngại, anh nhắn tin làm quen cũng chả có hồi đáp. Phải 2 ngày , sau mấy cuộc điện thoại liên tiếp, người phụ nữ ấy mới chịu trả lời, nhưng họ ngập ngừng giải thích không nhắn lại là vì điện thoại đang…hết tiền,với lại chị lên mạng chỉ đến bán những sản phẩm do mình làm ra, chứ không biết chát chit, cho nên trên Facebook chị không biết sử dụng cũng như nhắn lại cho Tuấn.
Kiểm tra tài khoản trong máy còn… 20 nghìn, Hoàng Văn Tuấn chuyển ngay …10 nghìn sang cho số điện thoại của chị Ngọc, và ngay một lúc sau thì có tin nhắn báo đến. Chỉ trong buổi sáng, tài khoản điện thoại của 2 con người xa lạ hết sạch tiền qua vài chục cái tin trao đổi làm quen. “Lúc đó tôi không tin là lừa đảo đâu, bởi tôi không có cái gì đáng giá cả mà lừa…” Tuấn cười lớn khi nhắc lại kỷ niệm đầu tiên quen nhau của 2 vợ chồng.
3 ngày sau không có gì liên lạc, Tuấn đã ngứa ngáy bứt rứt lắm rồi. Thật may là có người trong thôn đến nhờ Tuấn tư vấn làm hộ cái cửa gỗ. Tiện thể, anh xin nhờ cuộc điện thoại của họ để gọi cho chị Ngọc, xong tư vấn nhiệt tình, tỉ mỉ đến từng chi tiết. Nghe kể lại chuyện, họ xúc động mua tặng anh một cái Sim khuyến mại và nạp đầy tiền vào đó .
A Tuấn mở cửa hàng hàn xì ngay tại nhà kể từ khi lấy vợ để sinh sống |
Tầm 2 tuần , khi người phụ nữ lạ mặt đã bắt đầu trò chuyện cởi mở với mình, Tuấn mấy lần yêu cầu chị Ngọc gửi ảnh nhưng không được. Qua điện thoại, chị Ngọc chỉ khóc, bảo mình xấu lắm, tốt nhất là cứ coi nhau như bạn bè, rồi tâm sự đủ thứ chuyện, trên trời dưới biển. Điều quan trọng nhất, là cô gái tật nguyền ở Thái Bình đã tìm thấy được một người chịu lắng nghe mình, đồng cảm với mình.
Chia sẻ về chuyện tình cảm của 2 vợ chồng,chính bản thân chị Ngọc cũng không nghĩ là mình lại có thể lấy chồng xa đến như vậy, tít trên biên giới, lại là người Tày (Hoàng Văn Tuấn là người dân tộc Tày). Chị bảo, đó là số phận.
Bản thân chị cũng không bao giờ có thể quên bước ngoặc lớn nhất trong cuộc đời của mình. Trước đó, chị làm ở một công ty may mặc tận trong Bình Dương. Trong lần đi xe khách về ăn tết năm 2006. Tới địa phận Quảng Bình, xe chở chị lao thẳng vào chiếc Container đỗ bên đường. Tỉnh dậy, Ngọc mới biết mình là một trong hai người còn sống sót, nhưng hai chân đã bị liệt hẳn.
Cả năm trời với bao nhiêu lần vào viện chạy chữa, cũng chừng ấy lần Ngọc định tìm đến cái chết, vì nghĩ bản thân đã hoàn toàn vô dụng, gia đình chưa có, lại là ghánh nặng cho gia đình. Được sự động viên của mọi người, dần dần chị đã lấy lại được niềm tin sống, và quyết tâm: tàn nhưng không phế.
Đến năm sau thì ở làng có nghề đan móc, kết hoa, Ngọc cũng học theo nghề đấy, rồi lên mạng bán sản phẩm, thu nhập phập phù. Bố mẹ rất thương chị, và mọi người gần như cũng xác định là chuyện gia đinh của Ngọc gần như không thể, bởi lúc ấy chị đã gần 30 tuổi, lại tàn tật ngồi trên xe lăn.
Hôm Tuấn làm quen, Ngọc thấy bình thường như bao trường hợp mình đã gặp, lại mặc cảm về bản thân, nên chị không nghe điện, cũng không nhắn tin lại. Nhưng trước sự kiên trì của ông xã, Ngọc cũng có phần lung lay, rồi bắt đầu tâm sự với nhau qua những tin nhắn điện thoại.
Cũng từ đó, hai con người tật nguyền hình thành thói quen nhắn tin cho nhau hàng ngày, tối tối lại ngồi máy tính và tập tành trò chuyện qua mạng. Những lúc tài khoản điện thoại hết sạch để nhắn tin, Tuấn lại chia sẻ số tiền ít ỏi trong máy của mình cho Ngọc, và ngược lại.
Riêng với Hoàng Văn Tuấn, anh bắt đầu có niềm tin, thấy yêu đời hơn nhiều. Tuấn còn nhờ ông em hàng xóm lấy máy điện thoại ra quay cảnh mình đánh đàn, hát những bài tình ca, phát biểu những suy nghĩ,cảm tưởng của mình, rồi nhờ bạn gửi vào nickname của bà xã. Nhận được sự tán thưởng từ “người tình ảo”, anh càng hăng say sản xuất clip. Mặc dù cho đến lúc ấy Tuấn còn chưa được nhìn thấy hình thù của người phụ nữ hàng ngày vẫn trò chuyện với mình.
“Có lẽ, giọng ca của tôi chỉ hay hơn ca sĩ Lệ Rơi một chút thôi, nhưng đâu có sao,miễn là bà xã tôi thích, tích cực động viên tôi. Và chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ đấy…” Tuấn cười.
Ngôi nhà của cặp vợ chồng ở Lạng Sơn |
Tính ra từ lúc bắt đầu làm quen chỉ mới được gần 2 tháng, Hoàng Văn Tuấn quyết định tỏ tình. Anh bảo, hôm đó anh phải mất cả ngày kỳ công, ăn mặc thật đẹp, chỉnh tề rồi mới dám ngồi trước camera điện thoại, với sự trợ giúp của bạn bè quanh xóm. Anh ôm đàn hát bài “Lời tỏ tình dễ thương”, rồi bảo rằng mình rất yêu Ngọc, mong muốn Ngọc sẽ gắn bó phần đời còn lại với mình. Tuy nhiên, đám bạn phải quay đi quay lại mấy lần, có lẽ vì Tuấn quá hồi hộp hay xúc động thì phải, nên nói cứ lắp bắp, hát cũng chả ra hồn.
Gửi clip qua Facebook cho bà xã tương lai của mình, nhưng suốt 3 ngày liền Ngọc mất hẳn liên lạc, không nhắn tin, gọi cũng chả thấy nghe máy. Đến lúc hy vọng tưởng như vụt tắt, Tuấn đang ngồi buồn bã thì bất ngờ nhận được tin nhắn: “em đồng ý về làm vợ anh, nhưng em sợ lắm”…
Thực ra, những lời tỏ tình của anh Hoàng Văn Tuấn đã làm chị Ngọc gần như mất ngủ cả tuần lễ. Qua những gì trò chuyện qua mạng và điện thoại suốt 2 tháng nay, chị cũng tin rằng anh là một người rất chân thành, và cái quan trọng nhất, Tuấn chấp nhận một người con gái tật nguyên như chị.
Điều Ngọc lo nhất là cuộc sống của 2 con người cùng cảnh ngộ sẽ như thế nào? Rồi còn sợ họ hàng chê trách. Trao đổi, ông xã tương lai khẳng định đầy tự tin: “em cứ yên tâm, hai chục năm qua người số phận bạc bẽo với anh, anh vẫn sống chứ không trách cứ gì cả. Anh có thể sửa chữa, hay làm bất cứ việc gì để nuôi sống em…”
Thấy quyết tâm của đôi trẻ tật nguyền, người thân hai bên cũng hết sức ủng hộ. Ngày cưới, trong người Tuấn chỉ còn 70 nghìn, anh phải vay mượn khắp nơi, hàng xóm láng giềng gom góp mới có đủ tiền thuê xe về tận Thái Bình đón dâu. Mười mấy năm qua Tuấn chưa đi xa bao giờ, không biết Thái Bình ở đâu, đi nhầm đường. Ông bố vợ phải ra đón về nhà mình.Ngày cưới cũng là ngày đôi tình nhân tật nguyền biết mặt nhau, anh chị gặp nhau mừng mừng tủi tủi, rồi cứ ngồi xe lăn ôm lấy nhau khóc ròng giữa đám cưới. Có lẽ, họ đã tìm thấy được hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình.
Từ ngày đi đón vợ về, vết thương đau, đúng vết mổ ngày xưa bị rách, nên suốt 2 tuần lễ anh nằm bẹp một chỗ, cũng không được cảm nhận mùi vị của tân hôn.
Tuấn bảo rằng, anh vui lắm, nhưng anh cũng rất lo lắng về cuộc sống tiếp theo của vợ chồng mình. Bản thân anh có cửa hàng nhỏ, chị Ngọc cũng có nghề kết hoa riêng của mình, nhưng thu nhập cả hai còn rất phập phù, bữa đói bữa no, sau này còn con cái nữa thì không biết thế nào. Anh ước mơ mình sẽ có một số vốn nho nhỏ, mở một cửa hàng tạp hóa cho vợ buôn bán, rồi cứ nương tựa nhau để mà sống, dù cuộc đời còn lắm chông gai phía trước, nhất là cả 2 người đều không lành lặn.
Tôi cũng rất cảm phục nghị lực sống của cặp đôi Hoàng Văn Tuấn và Phạm Thị Ngọc. Mong những dự định của họ sẽ được thực hiện, hạnh phúc của họ bền vững.
Ở một nơi nào đó, một câu chuyện cổ tích lãng mạn có thực đang hiện hữu giữa đời thường.
Minh Hải