Thực hư bí ẩn "Ma hút Tây bắc" - Bài 4
Số người tìm đến với Ma hút ngày một nhiều, sau khi họ đã đọc những thông tin đăng tải trên báo. Cũng từ đó, Vì Văn Cán thay đổi rồi một ngày bỗng biến mất như chưa từng tồn tại.
LTS: Cách đây gần chục năm, rất nhiều bài báo viết về ông, người ta tìm mọi cách tìm lên tận sát biên giới Việt – Lào để có thể tận mắt chứng kiến những câu chuyện kỳ lạ xung quanh “ma hút Tây bắc”, cũng như mong mỏi ông có thể xem, bắt bệnh và chữa bệnh. Một thời gian ngắn, trên các diễn đàn xuất hiện rất nhiều chủ đề bàn luận rôm rả xung quanh người đàn ông bí ấn này. Có những luồng thông tin cho rằng khả năng kỳ lạ của “ma hút” là có thật, lại có những người khẳng định rằng đó là hoang tưởng, là mê tín dị đoan…
Có người bảo với tôi rằng, ông ta đã chết,nhưng cũng chỉ vài năm sau, một “phượt thủ” lại vô tình gặp được “ma hút” khi ông đang sống một cuộc sống an nhiên, tiêu dao tự tại cùng với núi đồi, nương rẫy chốn thâm sơn cùng cốc.
Tất cả tạo nên một câu chuyện đầy màu sắc huyền ảo, hư hư thực thực, và cũng là một trong những nét chấm phá tô điểm thêm cho sự huyền bí của cõi Tây Bắc mù sương đầy bí ẩn.
Tôi cực kỳ lên án việc mê tín dị đoan, nhưng với những gì đã xảy ra và bản thân mình được chứng kiến, tôi chỉ đánh giá rằng: Đây là một sự việc chưa có lời giải.
Bài viết dựa trên quan điểm riêng của tác giả.
Bài 3: Căn bệnh kỳ lạ thì chỉ có thể chữa khỏi bằng những phương pháp kỳ lạ?
Khoảng thời gian hơn 1 năm sau chuyến đi đầu tiên đưa anh thư sinh Nguyễn Văn C tìm lên bản Pá Công. Bệnh tình lúc đó đã thuyên giảm phân nửa, bản thân C, tinh thần đã phấn chấn hẳn lên, bắt đầu đi làm và không sợ những cơn động kinh hành hạ nữa. Gia đình anh nhiều lần tìm đến pv cảm ơn. Và trong những lần trà dư tửu hậu đó, một hành trình mới lại bắt đầu.
Những căn bệnh kỳ lạ thì chỉ có thể chữa khỏi bằng những phương pháp kỳ lạ.
Đó là lời khẳng định của ông H (xin được giấu tên), phó giám đốc một trong những bệnh viện lớn nhất của cả nước ở Hà Nội, khi đề cập đến vấn đề đưa người con trai của mình lên Tây Bắc gặp Ma hút.
Ông H có hai người con trai lớn, anh con đầu đang đi du học và đã xác định sống ở nước ngoài. Gia đình đặt hết kỳ vọng vào người con trai út Đông (tên đã thay đổi). Bản thân Đông vốn rất tinh nghịch, thông minh hiếu động, luôn đứng trong top đầu của lớp. Tự dưng một ngày nọ, anh bỗng trở nên trầm cảm, không nói với bất cứ ai một câu gì nữa. Những lúc không phải học, anh trốn vào ngồi một mình trong căn phòng riêng trên tầng 2, thậm chí ăn cũng ăn riêng.
Tốt nghiệp THPT, thấy con trai như vậy, gia đình xin cho Đông vào môi quân ngũ, với hy vọng môi trường mới sẽ thay đổi được tình hình, tuy nhiên , anh không có biến chuyển, thậm chí những biểu hiện trầm cảm lại càng trở nên nặng nề hơn.
Trước những sự việc kỳ lạ đó, khẳng định là từ trước đến giờ chưa hề có sự cố lớn lao gì dẫn đến việc cậu con trai bị sốc. Ông H nhiều lần đưa Đông đi chữa trị khắp nơi, đủ các phương pháp chụp, chiếu, giám định…nhưng kết quả cuối cùng là anh không hề có bệnh, mọi việc đều bình thường. Ông đưa con trai đến các trung tâm tư vấn, trị liệu tâm lý, họ cũng bất lực.
Thời điểm đó, một số bài viết về dị nhân Vì Văn Cán bắt đầu xuất hiện trên báo chí, ông đã nghĩ đến một phương án khả thi khác. Vốn là bạn của gia đình Nguyễn Văn C, trong những lần lên chơi nhà và chứng kiến được sự thay đổi kỳ lạ của anh thư sinh. Ông quyết định sẽ cùng con trai đi tìm Ma hút.
Cận cảnh Ma hút đang cho nguyên ngọn nến cháy đỏ vào miệng trước khi thổi vào bệnh nhân |
Tôi hơi sốc, vẫn nghĩ những con người như ông sẽ không bao giờ tin vào những câu chuyện tôi đã chứng kiến và kể lại trên báo. Hơn nữa, cơ quan nơi ông đang làm việc là một trong những bệnh viện lớn nhất cả nước, với những trang thiết bị tối tân. Ông có thừa khả năng áp dụng khoa học kỹ thuật hiện đại để tìm hiểu nguyên nhân và chữa trị căn bệnh bí hiểm của người con trai. Tuy nhiên, ông vẫn bảo lưu quan điểm của mình: “những biểu hiện, chứng bệnh kỳ lạ thì cũng chỉ chữa trị được bằng những phương pháp kỳ lạ”.
Chuyến đi hôm ấy có thêm một bệnh nhân đặc biệt nữa, vốn là mẹ của một người bạn rất thân thiết với phóng viên. Trước đó, bà thường xuyên bị những cơn đau bụng hành hạ, không ăn uống được gì, chỉ nằm một chỗ. Bệnh viện kết luận bị ung thư dạ dày. Nghe câu chuyện về dị nhân tây bắc, lại nhân dịp tôi cùng gia đình ông phó giám đốc tìm lên Sông Mã, anh quyết định đưa mẹ đi cùng, với hy vọng có một phép màu nào đó sẽ xảy ra.
Ma hút, với những dụng cụ chữa bệnh độc đáo của mình, lại bắt đầu với những phương pháp quen thuộc,bê rổ gạo cúng ra, thắp hương lầm rầm khấn vái ở bàn thờ chính, rồi lại ngậm cây nến đang chảy dở, uống mấy chén rượu. Huơ huơ cây nến một lúc lâu, ông thở dài: “Cậu này bị dính tà (bùa chú) của người dân tộc rồi, mà không hiểu sao họ lại đánh tà đối với cậu. Với khả năng của tôi, có thể phá được nó …”.
Mọi người khẩn cầu ông giúp đỡ, Ma hút suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu. Đông vẫn thế, im lặng không nói bất cứ một câu gì. Vì Văn Cán quay sang với lấy cái ống tre, dùng rượu rửa đi rửa lại mấy lần, rồi nhẹ nhàng ấn xuống ngực bệnh nhân. Đặt đầu lưỡi lên đó, ông hít một hơi dài rồi ấn mạnh xuống. Thấy Đông nấc lên một tiếng khe khẽ.
Bếp lò nhà Ma hút, nơi chất củi lửa nung đỏ con dao khi cần dùng đến chữa bệnh |
Lần này, dị vật trong cái ống tre lại mà một sợi tóc nhỏ. Chén rượu không đen kịt như những lần trước đó, nó vẫn trong veo, có thể thấy rõ. Tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc. Ma hút giải thích rằng với những gia đình dân tộc mà họ biết cách làm bùa, khi người thân của họ mất đi, họ có thể niệm chú, hóa phép lưu giữ những linh hồn vào những sợ tóc, thả bay đi trong gió, tìm đến những con người có điều kiện sống tốt, thâm nhập vào đó để hưởng thụ sung sướng, nhưng đồng thời cũng gây ra cho chủ thể những triệu chứng kỳ lạ. Khi giải được bùa này, gia đình người dân tộc đó sẽ gặp phải tai ách, nhưng nếu thầy bùa nào cao tay giải được cũng bị tổn hại sức khỏe lâu dài.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước những gì Vì Văn Cán đã nói. Nhất là trước khi ông dùng rượu để rửa cái ống tre, họ đã tò mò xem xét kỹ thì nó chỉ là một cái ống cũ kỹ, không có bất cứ một điều gì khác. Thế mà trước tất cả hang chục đôi mắt đang quan sát, ông lại rút ra được một sợi tóc, đen nhánh, phía cuối xoăn tít. Lát sau, Ma hút với tay cầm lấy sợ tóc, đưa ra trước bàn thờ vái lạy và châm lửa đốt, một làn khói trắng nhẹ nhàng bốc lên. Ai cũng kinh dị. Tự tay rót cho bệnh nhân một chén nước lá cây màu sẫm và buộc thêm một lá bùa nhỏ với những hình vẽ kỳ dị vào cổ, Ông bảo rằng Đông sẽ từ từ và khỏi dần trong khoảng thời gian ngắn, cũng không nhất thiết phải lên Sông Mã thêm một lần nào nữa. Rồi ông kêu mệt, hẹn đến chiều sẽ gặp lại mọi người.
Chiều hôm ấy, ông cảm thấy đỡ hơn một chút và lại gọi mọi người đến. Đối với mẹ của anh bạn thân, ông Cán vẫn dùng cái ống tre quen thuộc. Tuy nhiên ông không hút dị vật nữa, mà dùng nó ấn chặt vào bụng, đầu kia miệng thổi phù phù. Tiếp đó, mọi người lại kinh ngạc trước màn liếm dao nung đỏ của Ma hút. Ông thản nhiên liếm lưỡi dao và phả hơi nóng vào bệnh nhân, mặc cho tiếng xèo xèo bốc lên khiến ai cũng nghe rõ mồn một. Xong ông vào trong lấy cho bà một chiếc chai có chứa chất nước màu xanh biêng biếc, bảo đó là thuốc lá bí truyền của người Xinh Mun, cứ sau mỗi bữa ăn thì uống một ngụm nhỏ, bệnh sẽ thuyên giảm.
Trên chuyến xe đi về Hà Nội hôm đó, mọi người bàn tán sôi nổi, ai cũng cảm thấy kỳ lạ hết mức. Nhất là đối với trường hợp của Đông. Ông phó giám đốc bệnh viên tâm sự, bản thân ông cũng đã đi rất nhiều nơi, đã chứng kiến nhiều câu chuyện kỳ lạ, riêng lần này là ông không sao giải thích nổi hay đưa ra bất cứ một dự đoán nào về khả năng của Ma húy, nhưng ông tin con trai sẽ khỏi bệnh.
Một góc Sông Mã (Ảnh chụp năm 2010) |
Một thời gian sau, đích thân Đông gọi điện thoại mời tôi đi uống café. Đó là một điều khá lạ lẫm, khi mà từ trước đến giờ, kể cả trong những lần gặp gỡ gia đình, và cả trong chuyến đi lên Pá Công, anh không hề nói với bất cứ ai một câu nào khác, bố bảo gì anh làm theo như thế, im lặng. Trong câu chuyện, anh cho biết thực ra trước đến giờ cũng không có việc gì nghiêm trọng cả, chỉ tự dưng không muốn nói chuyện với bất cứ một ai. Sau buổi gặp gỡ, anh cảm thấy mọi việc thoải mái hơn, cũng không mất tự tin như trước nữa, mọi việc đã trở lại bình thường.
Anh bạn thân cũng gọi điện vui mừng thông báo việc mẹ của anh đang chuẩn bị tiến hành mổ cắt u ở viện K. Lúc đi sinh thiết, bệnh viện thông báo đó là khối U ác tính rất khó chữa, tuy nhiên sau đó cứ như có phép lạ, bà khỏe dần, đã ăn được cơm, đi lại thăm thú bạn bè. Lần gần đây nhất đi khám lại, bệnh viện cũng kinh ngạc khi khối u trong con người bà không còn sưng tấy như trước, nó teo lại và đã có thể mổ cắt đi, sau đó bà sẽ khỏi bệnh.
Thực sự, Ma hút tây bắc là một trong những câu chuyện kỳ lạ mà chính ngay bản thân tôi đến giờ cũng không thể giải thích nổi. Cả 3 trường hợp tôi đã được chứng kiến tận mắt, đều đã có những chuyển biến tích cực sau khi gặp được Ma hút.
Thử đặt ra vấn đề là cách chữa bệnh của Ma hút có mang một số yếu tố ly kì, thần bí (như niệm thần chú, thắp hương cúng bái), thì tại sao chính quyền địa phương lại không ngăn cấm? Chỉ có thể giải thích được là ông vẫn chữa được lành bệnh, vẫn cứu giúp mọi người, hoàn toàn không vì bất cứ một mục đích cá nhân, tư lợi nào khác, thì người ta vẫn để yên cho ông mà thôi.
Tuy nhiên, số người tìm đến với Ma hút ngày một nhiều, sau khi họ đã đọc những thông tin đăng tải trên báo. Cũng từ đó, Vì Văn Cán thay đổi rồi một ngày bỗng biến mất như chưa từng tồn tại, và cũng là nguyên nhân xuất hiện một số diễn đàn bàn luận rằng khả năng của ông chỉ là điều hoang tưởng. Tôi lại tiếp tục lên đường đi tìm câu trả lời một cách hợp lý nhất có thể.
Còn tiếp…
Minh Hải